Đôi khi tôi tự hỏi mình đã làm gì mà sao số phận trớ trêu và tàn nhẫn thế?!
Hai vợ chồng tôi cưới nhau đã được 5 năm. Vì tôi khó có bầu nên ngày qua ngày chúng tôi sống với nhau bằng sự động viên, niềm tin để vượt qua dư luận, vượt qua định kiến gia đình và vượt qua chính những tủi hờn của bản thân. Anh không chỉ là con một mà còn là con cầu tự của bố mẹ chồng tôi. Chính vì vậy, các cụ khao khát có cháu và nhìn tôi như thể một cái gai cản trở hạnh phúc gia đình đủ đầy của các cụ. Đôi khi bị đẩy đến đường cùng, tôi chỉ muốn ly hôn để anh có thể tìm người phụ nữ khác sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh. Nhưng anh vẫn luôn bên tôi, động viên tôi và rồi... ông trời cũng ban cho chúng tôi một sinh linh bé bỏng.
Ngày Tũn chào đời tôi và anh nước mắt lưng tròng vì quá hạnh phúc. Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, ngày con trai tôi đầy tháng cũng là ngày anh vĩnh viễn rời xa cuộc đời, bỏ lại mẹ con tôi côi cút. Một tai nạn giao thông tàn khốc đã cướp đi người chồng của tôi, người bố của con tôi. Từ ngày đó, tôi sống mà như đã chết. Hằng đêm nhìn Tũn ngủ tôi như thấy khuôn miệng anh đang cười với tôi, gương mặt hiền hậu đang như có gì muốn nói, từng đường nét của con đều mang hình bóng anh. Tôi đắm chìm trong nỗi đau khổ vì mất chồng, nhìn con lớn khôn từng ngày mà không có cha tôi lại thêm xót xa cho phận con- phận mình.
Anh ra đi cũng đẩy tôi ra xa bố mẹ chồng. Tôi như người thừa trong gia đình, ông bà dành hết quyền nuôi Tũn, chuyện ăn gì, mặc gì đều do bà quyết. Tôi mua cho con cái áo mới cũng bị bà chê bai vải nóng không thoáng mồ hôi. Tôi cho con ăn nhưng con bị ho nên trớ bà cũng chạy ra mắng tôi làm mẹ mà vô dụng. Tôi thực sự khổ tâm lắm, 3 năm trời ở nhà vò võ trong sự đau đớn vì mất anh, trong nỗi bất lực khi bị đẩy ra xa con và bầu không khí ảm đạm của gia đình làm tôi sụt cân nhanh chóng, tôi dường như chỉ con da bọc xương. Thế rồi tôi quyết định mình phải đi làm.
Ở nơi công sỏ, tôi đã gặp người mới (ảnh minh họa)
Ở nơi công sở, tôi gặp Toàn. Toàn là nhân viên kế toán mới của công ty tôi. Toàn bằng tuổi tôi, từng li hôn với vợ, có 1 cô con gái 2 tuổi ở với mẹ. Toàn có dáng người cao ráo, khuôn mặt không điển trai nhưng đôn hậu, dễ mến. Tôi và Toàn gặp nhau thường xuyên do yêu cầu của công việc, rồi bọn tôi thi thoảng đi ăn trưa với nhau, tâm sự về công việc, các mối quan hệ đồng nghiệp, lâu dần chủ đề cũng mở rộng ra thành chuyện gia đình, con cái. Ở Toàn, tôi cảm nhận được sự chia sẻ, đồng cảm và bao bọc. Nhưng quả thực tôi chưa sẵn sàng cho 1 mối quan hệ mới dù Toàn đã có lời và mọi người xung quanh cũng có ý vun vén cho 2 đứa. Mối quan hệ của bọn tôi đã kéo dài hơn 1 năm, nhưng tôi vẫn luôn giữ khoảng cách trong khi Toàn luôn muốn được cùng tôi xây dựng gia đình.
Tôi đã không còn trẻ trung gì nữa, nhìn bạn bè xung quanh gia đình viên mãn, vợ có chồng- con có bố, tôi không khỏi chạnh lòng. Nhưng mỗi lần loé lên suy nghĩ ở bên Toàn tôi lại có cảm giác như mình đang làm gì tội lỗi và không phải với anh. Ngoài ra tôi cũng rất lo về phía gia đình chồng. Thực sự bố mẹ chồng tôi rất hà khắc với tôi. Từ ngày về làm dâu đến giờ đã ngót nghét chục năm, tôi chưa ngày nào nói hỗn hay cãi lại bố mẹ. Là trẻ mồ côi từ nhỏ nên tôi luôn coi gia đình chồng cũng là gia đình của mình, bố mẹ chồng cũng là bố mẹ mình Nhưng ông bà lại không bao giờ coi tôi là thành viên trong gia đình. Đôi khi tôi cũng muốn mời Toàn về dùng bữa cơm với gia đình với tư cách bạn bè, nhưng mỗi lần như vậy mẹ chồng tôi lại thắp hương ban thờ nghi ngút rồi ỉ ôi khóc lóc nói về chồng tôi. Những lúc như thế tôi ứa nước mắt. Không chỉ riêng Toàn mà bất cứ ai đến nhà hai cụ cũng đều thăm dò kĩ càng rồi kể hết chuyện hai vợ chồng tôi ngày xưa. Thi thoảng bố tôi còn nói bóng gió :" Đàn bà ngày xưa phu tử tòng tử chứ đâu như bây giờ chồng chết xong được thể càng bay nhảy đàn đúm."
Hôm trước cơ quan tổ chức tiệc, hơn 11 giờ tôi mới về nhà. Do uống chút rượu nên Toàn bắt taxi đưa tôi về. Ai dè mẹ chồng tôi vẫn thức chờ. Vừa thấy Toàn đưa tôi về mặt mày đỏ lựng nên bà nổi giận, cầm cả cốc nước hắt vào mặt Toàn rồi chửi bới tôi là bằng những từ ngữ hết sức tục tĩu. Tôi thực sự chỉ muốn độn thổ mà chết.
Sau hôm đấy Toàn kiên quyết muốn chúng tôi chính thức mối quan hệ, đưa tôi ra ở riêng và nói rõ với bố mẹ chồng về cuộc sống riêng của tôi. Tôi thực sự đau lòng và khó nghĩ. Một mặt tôi rất có tình cảm với Toàn và mong có một gia đình trọn vẹn, thoát khỏi chuỗi ngày mệt mỏi với bố mẹ chồng. Một mặt tôi sợ đó là điều có lỗi với người chồng đã mất. Rồi quan trọng nhất là còn Tũn- liệu ông bà có cho Tũn ở với tôi không hay chỉ vì tình yêu ích kỉ của mình mà tôi sẽ bị mất con? Tũn là tất cả với tôi, tôi không thể chịu nổi nếu có một cuộc đánh đổi nào. Đã từng có lần bà chỉ thẳng vào mặt tôi và nói: "Nhà này không giữ người không muốn ở. Cô muốn đi cô cứ việc đi, còn thằng Tũn, nó là cháu tôi, là con của con trai tôi, cô không có quyền mang nó đi đâu hết”. Rồi bố chồng tôi cũng mang chuyện của tôi ra hàng xóm kể lể: "Ôi chúng tôi có trông cậy gì vào cô con dâu đấy đâu. Nào ruột rà máu mủ gì. Thôi thì cũng đến lúc cho nó lập gia đình mới rồi. Lấy chồng tha hồ đẻ, còn thằng Tũn cứ ở với chúng tôi”.
Tôi không biết nên như thế nào nữa, thực sự tôi thấy rất đau khổ. Tôi muốn có hạnh phúc riêng, có một mái ấm gia đình trọn vẹn với Toàn nhưng rất có thể tôi sẽ mất con.
Tâm sự của độc giả ở địa chỉ mail phuong_hong....@yahoo.com