Ai cũng có một tuổi thơ, một quá khứ đáng yêu để tựa vào. giờ đây mỗi góc nhìn ấy lại đưa một người về với những câu chuyện của riêng mình, về những ngày mà dù có đánh đổi bao nhiêu, cũng không thể nào quay lại được….
Xuất phát từ ý tưởng muốn quay ngược thời gian để tìm về những miền ký ức tuổi thơ, một nhóm bạn trẻ ở Hà Nội đã quyết định thực hiện một dự án mang tên “Hà Nội và con”. Dự án là những tâm sự của các bạn trẻ, những người lớn trưởng thành về các câu chuyện tuổi thơ tôi, là những lời kể của các bà mẹ về “cái ngày con chào đời”, là nét viết nguệch ngoạc của các cô nhóc cậu nhóc kể về thầy cô mình…Trong đó, một nội dung hiện đang thu hút sự quan tâm chú ý của cộng đồng mạng nhất, đó là bộ ảnh mang tên “Những điều chắc chắn tớ đã làm cách đây 10 năm"
Việt, đại diện của dự án Hà Nội và con cho biết “Bộ ảnh "Những điều chắc chắn tớ đã làm cách đây 10 năm" thật sự đã tạo được ảnh hưởng nhiều hơn chúng tôi nghĩ, và chúng tôi cũng cảm nhận được phản ứng tích cực của mọi người về bộ ảnh này. Chúng tôi cảm thấy rất vui nếu bộ ảnh được nhiều người biết đến hơn và tạo được tầm ảnh hưởng lớn hơn nữa bởi những giá trị nó mang được đến cho mọi người"
Loạt ảnh bình dị gợi cảm xúc về những điều trẻ em chơi, trẻ em làm và cảm nhận cách đây 10 năm sẽ khiến nhiều bà mẹ có những so sánh với thế hệ trẻ em ngày nay.
Cùng ngắm những bức ảnh gợi đầy ý ức của trẻ em 10 năm về trước
"Tại sao mấy cái công tắc cứ một là phải làm đèn bật lên, hai là phải làm đèn tắt đi nhỉ? Ghét kinh khủng.Nghĩ đi nghĩ lại, tớ bèn liều lấy tay giữ thật khéo léo sao cho công tắc điện được thăng bằng, không nghiêng hẳn về bên này, cũng không ngã nhào về bên còn lại xem điều gì xảy ra."
"Tớ không thích ngồi soạn bài cho môn Tập đọc trước khi tới lớp, thế nên cứ khi nào phải soạn bài, tớ sẽ nằm dài ra bàn ngắm các đồ dùng học tập của mình và tìm cách lắp ráp chúng lại thành đủ thể loại trò chơi cho đỡ chán.Model yêu thích của tớ là chiếc máy bay kì cục được làm từ bút và thước kẻ."
"Đến 10 tuổi, tớ vẫn vô cùng hào hứng mỗi khi mùa hè đến. Bởi vì mùa hè cứ mỗi người lại độc chiếm một cái quạt, và dù là quạt gì thì khi hứng mặt vào quạt mà hát thật to thì giọng sẽ rung và vang một cách vô cùng kì diệu!Tớ cứ đứng như thế, hát hết bài này qua bài khác, cầm mic như một ca sĩ và cảm thấy mình thật chuyên nghiệp quá đi!"
"Tớ đã từng mê mẩn bên đống chăn ga gối đệm, nghĩ tới mòn óc làm thế nào để biến tất cả mọi thứ trở thành vương quốc xinh đẹp của riêng mình. Và cũng chẳng khó nhằn đến thế! Khi nào bố mẹ không ở phòng ngủ, tớ lôi chiếc đệm gập ba ra tạo thành một hình khối tam giác khổng lồ, chui vào trong nghịch ngợm đủ trò, rồi nằm mãi, nằm mãi cũng không chán dù nó có chật chội ra sao."
"Thi thoảng chán ghét làm bài tập, tớ lại nằm ườn ra và dí mặt xuống bàn cho mát."
"Hồi đó, thích nhất mỗi khi bố mẹ mua đồ điện tử về, thế nào cũng có mấy cái túi nilon nhỏ nhỏ có đầy những hình tròn lỗ chỗ. Tớ và em gái sẽ phi thật nhanh tới những chiếc hộp carton để nhặt lấy nhặt để túi nilon, thu lượm về rồi ra sức bấm bấm.Cứ mỗi lần bấm, lại thấy một tiếng “tách, tách” vang lên, nghe giòn và vui tai kì lạ!"
"Suốt 4 năm cấp 2, khắc tên bằng đầu compa là trò được tớ chơi nhiều nhất. Tớ dùng đầu compa khắc lên mọi nơi có gỗ: bút chì này, mặt bàn này, ghế này,…"
"Cứ mỗi lần cô giáo ra đề bài vẽ Ngôi nhà của mình, chúng tớ lại mường tượng ra một bố cục chung duy nhất cho mọi bức tranh: ngôi nhà ở giữa, cái cây ở bên cạnh, thi thoảng có thêm hoa cỏ và mặt trời thì lúc nào cũng nằm gọn trên một góc giấy A4. Và thường thì ai cũng tô màu vàng cho ngôi nhà, mái nhà màu đỏ, cây màu xanh và mặt trời đỏ chót với các tia nắng màu vàng chói lọi."
"Hóa thân hả? Dễ thôi! Lúc này, chăn là thứ có tác dụng nhất. Khoác chiếc chăn mỏng lên người, xoay một vòng cho chăn khẽ bay bay, bước đi trong “tà áo” lướt thướt, mặt vênh lên một chút và liên tục nói “Bình thân! Bình thân!”, thế là tớ đã trở thành một vị vua đầy uy quyền tại vương quốc Phòng Ngủ của mình rồi."
"Vẫn nhớ những chiều trải chiếu ra sân thượng, mắt tròn xoe đầy thán phục nhìn chị gái gấp gấp, viết viết nhanh thoăn thoắt. Vèo cái, mấy chị em đã có bao nhiêu là khối Đông – Tây – Nam – Bắc hình thù kì cục, tranh giành xem ai chơi trước, ai chọn cái nào."
"Cứ khi nào bố mẹ dắt xe máy vào nhà, dựng chân chống xong xuôi, là tớ sẽ bí mật chạy ra và ngồi chễm chệ lên xe như thể mình là một người lớn không hơn không kém. Sau đó, việc đầu tiên là đặt hai tay lên tay ga, vặn lên vặn xuống và tự tạo ra tiếng “Vèo, vèo”. Không chỉ thế đâu, tớ sẽ nhìn qua nhìn lại hai cái gương xe rồi vênh mặt lên tự đắc như đang đi xe máy ở ngoài đường vậy."
"Tớ khoe với các bạn và ai cũng làm theo tớ! Sau dần, mọi người quyết định dùng mắc áo kẹp vào tay mình để đọ xem ai chịu được lâu hơn."
"Tớ đã nghĩ như thế đấy, và dùng hết sức bình sinh của mình để thổi ruột bút cho mực chảy hết xuống. Nhưng dù sao, đến cuối thì trò đó cũng chẳng làm nên sự khác biệt nào hết…"
"Trong một nghìn lẻ một trò chơi điện tử, tớ nhớ là anh tớ mê nhất món “điện tử băng”. Anh ấy sưu tầm một loạt băng điện tử, xếp thành chồng trước con mắt ghen tị của tớ."
"Cứ mỗi dịp tụ tập ở nhà ông bà, là mấy anh chị em tớ lại thi nhau trốn người lớn, chạy lên tầng nào thật ít người để hè nhau chơi trượt cầu thang. Rõ là trò này nhìn giống cầu trượt, nhưng gồ ghề hơn, khó hơn, cần phải khéo léo thật nhiều, nếu không là ngã như chơi."
"Nhưng trẻ con sinh ra vốn để nghịch ngợm mà, nên tớ và các bạn nghĩ ra ti tỉ thứ để làm với chiếc bút xóa. Trò chơi mà chúng tớ hay chơi nhất là bóp búp xóa thật mạnh cho vết bút xóa thành giọt to, chờ tới lúc khô sẽ xuất hiện một cục bút xóa trắng trắng, to hệt như một quả núi vậy!"
"Tại sao cái quạt nào cũng có siêu nhiều nút để bấm, nhưng người lớn toàn bấm từng nút một thế? Bấm cả hai cùng lúc cũng được mà? Như kiểu cùng một lúc chơi với hai bạn ý, có làm sao đâu nhỉ!"
"Đôi khi làm thế để cho các bạn thấy mình siêu, giữ bút chì được lâu ơi là lâu, hoặc đơn giản là cầm bút chì ngắn thế mà vẫn viết được."