Con gái yêu ơi, giờ đã là 1 giờ sáng rồi mà sao mẹ vẫn chẳng thể ngủ được. Mẹ cứ ngồi ngắm mãi 'thiên thần' của mẹ. Nhìn con đang say giấc yên bình vậy mà sao lòng mẹ lại thấy bao sóng gió tủi hờn.
Mẹ còn nhớ chiều hôm nay, bé ngoan của mẹ ngồi buồn xo một góc. Khi mẹ đến hỏi con sao không chạy chơi với anh Nam, con chỉ giương đôi mắt buồn bã lên nhìn mẹ rồi hỏi mẹ “Mẹ ơi, sao con cũng được học sinh giỏi mà bà nội lại không khen con hả mẹ? Bà chỉ thưởng quà cho mỗi anh Nam”. Mẹ giật mình vì câu nói đó. Vội vàng, mẹ ôm con vào lòng rồi nói “Ôi mẹ quên đấy Bông ơi, Bông đừng buồn con nhé. Bà nội đưa quà của Bông cho mẹ mà mẹ quên mất đó mà. Mẹ xin lỗi Bông”. Cố gắng giấu đi những giọt nước mắt tủi thân vì thương con gái, mẹ vội về phòng rồi mang ra cho con gói quà đã được mẹ chuẩn bị sẵn. Nhìn con cười mà lòng mẹ trào dâng bao nỗi xót xa. Chẳng thể nín nhịn được nữa, mẹ chỉ biết trốn con một mình vào phòng tắm rồi khóc òa một trận cho thỏa nỗi lòng.
Nhìn con say ngủ mà lòng mẹ trào dâng bao nỗi xót xa (ảnh minh họa)
Ngay từ ngày đầu tiên con có mặt trên cuộc đời này đã chẳng nhận được tình yêu thương của mọi người trong gia đình nhà nội. Tất cả chỉ vì con quá giống mẹ. Từ chiếc mũi tẹt, đôi mắt một mí, hàng lông mi ngắn ngủn, cái trán ngắn, làn da ngăm ngăm đen và đôi môi cong... Lúc đón con từ tay cô y tá trong viện, bà nội chỉ liếc nhìn con đúng một lần rồi thủng thẳng quay đi. Mẹ còn nghe rõ tiếng chẹp miệng và câu nói “Cú thì cuối cùng cũng không thể hóa Công” xen lẫn tiếng thở dài ngao ngán của bà.
Ông trời quả thật trớ trêu khi dắt mối cho mẹ gặp bố - một người đàn ông cao ráo với khuôn mặt đẹp trai nổi tiếng vốn làm xao xuyến bao nhiêu trái tim của các cô gái trong trường đại học. Đến giờ mẹ cũng không hiểu vì sao bố lại chọn cưới mẹ trước bao ánh nhìn so sánh, kỳ thị của bạn bè? Mẹ còn nhớ cái cười khẩy đầy ẩn ý của người yêu cũ của bố con khi vô tình gặp bố mẹ trên phố hay những ánh mắt ngạc nhiên, những tiếng cười khúc khích của bạn bè bố khi lần đầu bố giới thiệu mẹ. Nhớ nét mặt khinh khỉnh, lạnh lùng của ông bà nội... khi lần đầu mẹ ăn mặc điệu đà, tô son dặm phấn để bố dẫn về ra mắt...
Mẹ thật quá đau lòng bởi từ khi con mới chỉ là đứa bé đỏ hỏn, chưa biết gì đã phải chịu bao thiệt thòi. Nhà không khá giả nên mẹ chẳng kịp hết cữ đã phải gửi con cho ông bà để quay lại đi làm. Mỗi buổi chiều mẹ về lại thấy Bông một mình lăn lóc, khi thì đang khóc ngằn ngặt vì đói sữa, khi thì chật vật khổ sở vì cái bỉm đã đầy mà vẫn chẳng được thay. Bà nội thì chỉ cụt lủn một câu “Tao quên!”. Những khi “vui miệng” bà lại trêu con “Đặt tên là Bông làm gì để bây giờ đen xì thế này? Chẳng hiểu là giống nhà ai” làm lòng mẹ tê tái.
Tuy ngoại hình không xinh nhưng Bông của mẹ càng lớn càng ngoan và thông minh lắm. Con năm nào cũng là học sinh giỏi, làm lớp trưởng và được đi thi vở sạch chữ đẹp. Vậy mà dù con có cố gắng đến đâu, trong mắt bà nội cũng chỉ có anh Nam – con trai của hai vợ chồng anh rể - là niềm tự hào duy nhất. Hôm nay nhìn con buồn mà mẹ thấy mình thật có lỗi với con. Mẹ xin lỗi! Phải làm sao để yêu thương con cho đủ hết những thiệt thòi này? Phải làm sao để làn da kia trắng lên, chiếc mũi kia cao lên, hàng lông mi dài thêm và đôi môi bớt cong vênh đây?
Trong xã hội khi mà cái đẹp “đánh chết” cái nết, khi những cô người mẫu kiếm được nhiều tiền hơn cả giáo sư, liệu con của mẹ có thể luôn vững vàng và lạc quan yêu sống? Bông ơi, càng nhìn ngắm con mẹ càng thấy mình thật có lỗi biết bao.
Tâm sự của độc giả Phạm Thanh Thủy (Hà Đông, Hà Nội)