Mấy ngày hôm nay, tôi đang vướng phải một vấn đề đau đầu đó là có nên cho con về quê nội ăn Tết dương hay không. Khổ nỗi năm nay nghỉ Tết dương tận 4 ngày, từ hôm đọc báo đài biết tin đấy mẹ chồng từ xa cứ gọi điện giục vợ chồng cho hai đứa nhỏ về quê chơi với ông bà. Kể ra lâu lắm rồi tôi cũng không về quê nội, nếu chỉ có hai vợ chồng và Bon thì đi đơn giản, nhưng năm nay chúng tôi vừa chào đón thêm một thành viên mới, con mới được hơn 2 tháng nên thành thử tôi cũng đang lưỡng lự trước việc cho các con về quê nội.
Tôi là gái Hà Nội, nhưng lấy chồng cách nhà khoảng 200km, do đó khoản đi lại vô cùng khó khăn. Ngày trước khi lấy anh, bố mẹ đã ra một “chiếu thư” tuyên bố không cho con cái lập gia đình quá xa nhà, nhưng đúng là cái duyên cái số, vì tình yêu với anh mà tôi đã rơi vào điều cấm của bố mẹ. Nhưng cũng may sau khi lấy nhau, chúng tôi đều ở Hà Nội làm ăn chứ không về hẳn quê anh. Nhiều lúc nghĩ phải đi một chặng đường xa mới về đến quê anh mà tôi cũng hơi nản. Giờ có thêm con nhỏ thì vấn đề này lại càng nghiêm trọng.
Hôm qua mẹ chồng tôi lại gọi điện hỏi xem có sắp xếp được cho các cháu về với ông bà không mà tôi vẫn chưa đưa được ra quyết định cuối cùng, chồng và thằng cu lớn thì muốn về ra mặt. Nhưng cứ nghĩ đến một số vấn đề thì tôi lại không thể nào gật đầu làm vui chồng bố mẹ chồng được.
200km đường dài rong ruổi, bon chen nhiều giờ trên tàu xe đến người lớn còn không chịu được thì nói gì đến trẻ con. Cu Ben vốn từ lúc mới sinh sức khỏe không được tốt cho lắm, giờ mà phải đi một chặng đường dài cộng với điều kiện thời tiết giá lạnh như thế này, tôi chỉ sợ con về đến quê sẽ lăn ra ốm chứ chẳng được vui vẻ đón Tết. Đến lúc đó thì tội con khổ mẹ.
Đi một chặng đường xa, người lớn còn mệt nói gì đến trẻ con (Ảnh minh họa)
Chắc mọi người ai cũng biết, mọi người ở quê rất thân thiệt và hồ hởi, cứ thấy con cháu về nhà nhiệt tình đón tiếp. Tôi vẫn nhớ như in năm cu lớn được 5 tháng tuổi, vợ chồng tôi cũng hí hửng cho con về quê nội đón Tết. Lúc thấy Bon, cô chú bác trong nhà thi nhau bế, hết truyền tay người nọ đến tay người kia, rồi người thơm người hôn khiến thằng bé có vẻ sợ. Biết các cụ thương cháu nhưng nhìn cảnh con bị truyền tay liên tục như vậy mà tôi xót hết cả ruột. Hậu quả mà mọi người quá cưng nựng con, khiến đêm đó Bon bị khó ngủ, rồi cứ quấy khóc làm tôi cũng chẳng còn tinh thần nào mà đón Tết. Giờ Ben còn ít tháng hơn anh lúc đó, nếu rơi vào “vòng vây” của mọi người chắc cũng chỉ có nước lăn ra mà ốm.
Một khi đã cho con về quê thì chắc chẳn sẽ khó lòng được ở yên trong nhà lúc nào. Chẳng nhẽ 2 năm trời mới về thăm quê lại ru rú ở trong nhà. Tôi rất ngại phải bồng bề con đi hết nhà anh em họ hàng để chào hỏi. Lạnh thế này, tôi chỉ muốn được ở trong nhà ôm con nằm ngủ, chứ cứ nghĩ đến việc ra ngoài là sợ.
Nói không phải chê điều kiện nhà bố mẹ chồng, nhưng tôi phải thừa nhận rằng ở đây thiếu thốn hơn ở quê rất nhiều. Nhà ông bà vốn rộng lại cửa ngõ không được kín lắm, cứ chiều tối và sáng sớm thì trời trở gió lạnh, nên tôi rất lo cho tình trạng sức khỏe của con. Ben vốn đã rất nhạy cảm với thời tiết, đường tai mũi họng cực kém, cứ thời tiết trở lạnh mà không được giữ ấm cẩn thận thì không tránh khỏi bị cúm. Trẻ nhỏ mà cúm thì tội lắm.Không những vậy, nhà ở quê không có phòng riêng kín đáo mà tôi đoán chắc mấy ngày nghỉ Tết dương này mọi người sẽ tụ tập ăn uống rất đông, nên sẽ khó tránh được những tiếng ồn ào, náo nhiệt hay cả mùi thuốc lá. Cu Ben còn quá nhỏ, tôi không muốn con bị ảnh hưởng bởi các vấn đề này.
Được nghỉ Tết Dương lâu ngày cho con về quê nội với ông bà thì cũng là lẽ phải, giúp ông bà nguôi ngoai phần nào vì nhớ cháu. Biết vậy nhưng Ben còn quá nhỏ để có thể cùng bố mẹ có một hành trình tương đối xa như vậy. Bố mẹ chồng thỉnh thoảng cứ gọi giục khiến tôi cũng sốt ruột lây. Có lẽ vì sức khỏe của con, tôi nên từ chối kéo ông bà, biết làm vậy sẽ làm ông buồn lòng nhưng tôi phải đặt con cái lên hàng đầu thôi, chẳng may con mà ốm ra đấy thì tôi cũng khổ theo con.