26 tuổi tôi đã có một công việc tốt, thu nhập cao, ổn định. Tuy không xinh xắn, thời thượng như các cô gái bằng tuổi nhưng tôi cũng có mối tình sâu đậm nhưng có lẽ duyên số chưa đến nên tôi và những người đàn ông đó vẫn chưa tiến xa hơn trong mối quan hệ.
Qua bạn bè giới thiệu tôi quen anh một người đàn ông điển trai và khéo nói. Cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn với những vòng quay tròn, chúng tôi đến với nhau, yêu nhau và cùng nhau trải qua đủ mọi cung bậc của tình yêu tuổi trẻ, vui buồn, giận hờn, khóc, cười…đều có cả.
Tôi không đếm hết số lần chúng tôi giận hờn, nói lời chia tay rồi lại quay về bên nhau và cho đến ngày tôi biết mình đã có thai với anh. Anh an ủi tôi rằng, sẽ về thưa chuyện với ba mẹ để cho tôi một danh phận.
1 tuần, 1 tháng sự chờ đợi của tôi vẫn chỉ là vô vọng, anh nói ba mẹ khó tính phải lựa thời cơ nhưng cái thai trong bụng tôi đâu thể… chờ được.
Anh vẫn nhắn tin thăm hỏi và động viên mẹ con tôi với những lời lẽ âu yếm: “Mẹ con em giữ gìn sức khỏe nhé! Bố yêu 2 mẹ con nhiều lắm!”. Nhưng giấc mơ thì không thể kéo dài mãi được vì rồi cuối cùng tôi cũng biết được rằng, anh nghe lời ba mẹ về quê xem mắt một cô gái gần nhà. Tôi đã khóc, đã giận dữ, đã tủi phận và rồi đặt ra hàng ngàn câu hỏi: Tại sao anh lại lừa dối tôi, phải nói dối đang đi công tác, đang bận họp không tiện nghe điện thoại. Tìm cách lừa dối một người đàn bà đang mang thai cốt nhục của anh ta nhưng vẫn ra vẻ vuốt ve, an ủi chúng tôi. Mẹ con tôi đáng thương đến mức đó sao?
Khi sự thật được phơi bày một cách trần trụi cũng chính là cái ngày Hà Nội mưa trút tầm tã. Tôi đã quỵ ngã không biết là mưa rơi hay nước mắt tôi rơi khi đó. Tôi đã nghĩ đến tương lai mịt mù của 2 mẹ con, tôi phải làm gì đây?
Mang trong mình đứa con của anh, tôi còn phải chứng kiến anh phản bội mình (ảnh minh hoạ)
Mẹ của anh đã tìm gặp tôi và tỉ tê, phân tích hơn thiệt cho tương lai của một cô gái trẻ, cuối cùng bà chốt lại rằng: “Bây giờ cái thai vẫn còn nhỏ cháu ạ! Bác có vài triệu cho cháu để bổi dưỡng sức khỏe, cháu vẫn còn tương lai ở phía trước, hãy nghĩ cho mình và cho gia đình”.
Những câu nói ấy khiến tai tôi như ù đi. Một mạng sống con người, một sinh linh bé nhỏ với nguồn cội của gia đình ấy được “thương lượng” với vài triệu bạc.
Còn người đàn ông mà tôi đã từng yêu thì sao? Anh trở mặt nói rằng sức khỏe của mình yếu, thời điểm này không thể có con, vậy bào thai tôi đang mang trong mình là con của ai chứ không phải của anh. Có thể anh lừa dối tôi, gia đình anh không chấp nhận mẹ con tôi nhưng những lời lẽ phủ nhận một cách trắng trợn như vậy tôi sẽ không bao giờ quên và tha thứ cho con người ấy được.
Tôi tưởng rằng mình không thể bật khóc, phải câm nín để vững vàng nhưng rồi lòng đàn bà chẳng thể nào căng mãi. Tôi đã khóc, khóc như một đứa trẻ con bị mẹ đánh đòn đau nhưng nỗi đau này là bởi cuộc đời đã dành tặng cô gái 27 tuổi như tôi.
Bố mẹ tôi sau khi biết hết chuyện thì cũng chỉ nói rằng: “ Bây giờ, tôi cũng đã trưởng thành rồi, nếu bố mẹ khuyên con bỏ cháu thì tội lỗi vô cùng. Tôi hãy tự quyết định và dù còn làm gì thì bố mẹ vẫn ủng hộ và ở bên con”. Bạn bè, đồng nghiệp ở xung quanh tôi thì người khuyên giữ lại, người bảo bỏ con vì lo lắng cho tương lai phía trước của một người đàn bà không chồng mà có con.
Bản thân tôi cũng phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều, nếu bỏ bé liệu tôi có cơ hội để tiếp tục làm mẹ nữa không? Những đau thương mà anh đã gây ra cho tôi đâu phải một hai ngày là sẽ qua và nếu tiếp tục chịu đựng những ám ảnh phải bỏ đi giọt máu của mình thì tôi biết làm sao?
Sau rất nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định sẽ giữ con lại vì tôi biết rằng cho dù người đàn ông ấy có rời xa tôi thì tôi vẫn có con ở bên cạnh.
Suốt thời gian 9 tháng bầu bí, người ta được chồng yêu chiều chăm sóc, được hoan hỉ sướng vui bên nhà nội, nhà ngoại thì tôi cứ lầm lũi đi đi về về như một cái bóng. Cho đến bây giờ nhiều lúc tôi vẫn tự hỏi vì sao ngày ấy tôi lại nghị lực đến như vậy? Mặc cho những lời dị nghị, bàn tàn của dư luận xung quanh tôi vẫn luôn để mình là một mẹ bầu năng động, vui vẻ vì tôi muốn khi chào đời con trai mình sẽ là một đứa trẻ mạnh khỏe, tươi vui như bao người.
Rồi cũng đến ngày tôi vượt cạn, đón con yêu trong niềm vui mừng khôn xiết. Giây phút bế con trên tay, nhìn cái miệng bé xinh của con mút tý mẹ chùn chụt thì bao nỗi hờn tủi trong tôi dường như cũng tan biến và từ đây chỉ còn biết tập trung chăm con lớn khôn.
Sau khi hết chuỗi ngày nghỉ phép thai sản, tôi lại bồng bế con lên thành phố tìm người giúp việc hỗ trợ trông con. Mỗi sáng tôi đều dậy sớm, tự tay chuẩn bị chu đáo mọi đồ ăn, đồ uống cho con, chiều về lại tất bật chợ búa, cơm cháo, dọn dẹp nhà cửa và dành hết thời gian còn lại cho con.
Cuộc sống cứ thế trôi dần trong những niềm vui, hạnh phúc của người làm mẹ. Bây giờ con trai tôi đã được 3 tuổi tròn, cháu rất thông mình, dí dỏm, hài hước và là niềm an ủi, động viên của tôi sau mỗi ngày làm việc căng thẳng.
Nghĩ lại về những ngày tháng qua, tôi vẫn luôn thầm cảm ơn số phận đã mang con đến bên tôi và ngày đó tôi đã quyết định đúng đắn khi giữ con ở lại.
Tôi không cổ xúy việc làm mẹ đơn thân, điều đó là ngoài chủ định của tôi và việc có một gia đình hoàn hảo vẫn là điều tốt nhất dành cho những đứa trẻ. Tuy nhiên, số phận thì không ai nói trước được điều gì, tôi bằng lòng với cuộc sống hiện tại bây giờ của hai mẹ con, thấy vui vẻ và thanh thản bên người đàn ông nhỏ bé của mình.
Tâm sự của độc giả Nguyễn T.Linh (Hà Nội)