Đêm hè khuya mọi người trong phòng bệnh đã ngủ cả rồi. Chỉ còn mình mẹ vẫn thức quạt cho Bi thêm được chút gió. Nhìn con yêu ngủ thiếp, mồ hôi ướt dính cả khăn xô mà mẹ thấy sao xót xa. Mới 8 tháng tuổi mà Bi đã phải nằm viện rồi. Tất cả chỉ tại sự ngu ngốc khờ dại của mẹ. Bi ơi, phải làm sao bù đắp hết cho con những thiệt thòi này?
Mẹ còn nhớ giây phút đầu tiên hai mẹ con mình được gặp nhau. Con bé nhỏ, đỏ hỏn với hay bàn tay nhỏ xíu, đôi mắt tròn to như hai hòn bi nằm trong lòng mẹ. 9 tháng 10 ngày chúng mình cùng đồng hành với nhau, từng ngày con lớn lên trong cơ thể mẹ, từng tiếng nấc, từng cú đạp… Rồi mẹ một mình vượt cạn, trải qua cơn đau đớn như rách đôi cơ thể để được nhìn thấy mặt con. Mẹ đã rơi nước mắt khi nhìn thấy thiên thần đáng yêu của mẹ. Bi ơi cả nhà mình đều yêu con lắm. Ông trời đã ban con đến với mẹ, lành lặn khỏe mạnh. Vậy mà mẹ vụng dại, mẹ làm hại con.
Con liên tục chảy nước mắt sống giàn giụa (ảnh minh họa)
Mẹ còn nhớ chuyện bắt đầu khi Bi được hai tháng, con bỗng nhiên rất hay trào nước mắt vô cớ. Đang chơi, đang ti mẹ, thậm chí cả lúc ngủ con cũng thường bị chảy nước mắt. Ngày đấy, mắt Bi lúc nào cũng kèm nhèm toàn là ghèn mắt màu vàng, nhiều đến nỗi khiến con không mở nổi mắt ra. Vì ngại chẳng muốn đưa Bi đi bác sĩ, mẹ lên mạng tự tìm hiểu thông tin và hỏi bệnh cho Bi trên diễn đàn. Được các mẹ trên mạng mách cho rằng Bi đã bị tắc tuyến lệ, mẹ vội vàng chạy đi mua thuốc nhỏ mắt. Nghĩ, thuốc nhỏ mắt “lành”, nên cứ khi thấy Bi chảy nước mắt, mẹ lại hì hục nhỏ mắt con con. Sáng ngủ dậy nhỏ, cho Bi bú xong nhỏ, thay bỉm nhỏ, tắm xong nhỏ, chiều và tối cũng nhỏ liên tục. Có ngày, mẹ tiêu tốn tới hai, ba lọ thuốc nhỏ mắt. Dần dần, Bi cũng mở được mắt ra và không chảy nước mắt nữa. Tưởng chuyện như vậy là kết thúc, mẹ hồ hởi vì mình đã tự làm bác sĩ được cho con.
Bẵng đi một thời gian, đến nửa tháng trước con đột nhiên bắt đầu quấy khóc, thỉnh thoảng lại nôn mửa toàn sữa. Cả gia đình như mất ăn mất ngủ. Có những đêm nửa tỉnh nữa mơ con giật mình thức giấc, thấy mẹ bật đèn sáng lại khóc thét lên. Mẹ bế Bi khắp quanh nhà, dỗ thế nào con cũng không nín. Cho con ti thì con dụi mặt vào ngực mẹ, chảy nước mắt sống ròng rã hai bên. Đôi tay nhỏ nhắn cứ quơ quơ cố cào qua mắt đến ửng đỏ. Hoảng loạn, bố mẹ tất tả bế Bi vào bệnh viện.
“Con chị có thể sẽ bị mù vĩnh viễn”. Nghe câu nói của bác sĩ mà mẹ thấy trời đất chao đảo, mẹ ngồi sụp xuống, òa khóc nức nở. Hóa ra, Bi không hề bị tắc tuyến lệ. Chỉ vì chủ quan, lại liên tục nhỏ thuốc mắt có chứa corticoide cho Bi, mẹ đã khiến con mắc phải căn bệnh glocom quái ác (một loại bệnh mãn tính do tình trạng nhãn áp tăng gây tổn thương thần kinh thị giác, dân gian hay gọi là "thiên đầu thống") đến lúc phát hiện ra thì đã ở giai đoạn cuối.
Từ ngày mang con nhập viện, không đêm nào mẹ không thức trắng. Bố, bà nội và ông bà ngoại cũng trằn trọc chẳng ai ngủ được. Nghĩ đến đứa trẻ mới 8 tháng tuôi, chưa được nhìn thấy cuộc sống muôn màu, chẳng biết ngoài kia lá cây xanh như thế nào, ông mặt trời rực rỡ ra sao..đã phải đối mặt với nguy cơ mù lòa, nước mắt mẹ cứ chảy ra không ngừng. Ông trời đã ban con cho mẹ lành lặn khỏe mạnh, vậy mà mẹ lại làm hại đời con.
Chiều nay, khi cô ý tá vô tình chiếu bật đèn sáng, Bi lại khóc thét lên. Nhìn đứa con mới 8 tháng tuổi cứ giơ giơ đôi bàn tay nhỏ xíu, mò mẫm nắm lấy cổ áo mẹ, đôi mắt lờ đờ, khi mở ra lại chỉ thấy toàn tròng đen…trái tim mẹ nhưng hẫng đi một nhịp. Chỉ qua đêm nay thôi, sáng mai là mẹ sẽ nhận được kết quả của bác sĩ rồi. Mẹ cầu trời mong sao Bi có thể được phẫu thuật bình an, để con mẹ có thể nhìn thấy mặt trời và để mẹ có cơ hội chuộc lại những lỗi lầm này.
Tâm sự của một độc giả giấu tên.