Lần đầu có con, chắc hẳn 'mày râu' nào cũng hân hoan, vui mừng tột độ. Bên cạnh những cảm xúc lâng lâng khó tả, thì tính cách của họ bỗng dưng có nhiều thay đổi. Mỗi người một vẻ, nhưng đa phần là theo hướng tích cực để chuẩn bị cho một vai trò mới – làm một người bố tốt.
Cùng đọc những dòng nhật ký dạn dĩ và gần gũi của một ông bố trẻ dưới đây, để hiểu hơn về 'tâm lý' đàn ông khi 'lên chức' mới - làm bố.
Ngày 10/2/2013: Lần đầu ‘làm chuyện ấy’
Giặt tã, thay bỉm, dỗ con ngủ… là những việc mà trước khi con ra đời bố đã hình dung, nhưng riêng vụ vạch bỉm nhìn 'sản phẩm' thì đúng là mới toanh – ông bà nội, ngoại chẳng ai dạy, 'chiến hữu' không chia sẻ và bố cũng chưa nghe tới bao giờ.
Mẹ sinh mổ nên 3 ngày đầu đau gần như không làm được gì (ngoài việc vạch ti cho con bú). Thế là bố, bất đắc dĩ trở thành “phụ tá” đặc biệt của con mỗi lần đi ngoài. Con khóc ngằn ngặt, vạch tã con ra xem (theo chỉ đạo của mẹ), thấy một ‘đống vàng’… lúng túng kiểu gì tay bố sờ vào ‘nó’, rồi theo một hành động rất bản năng: bố - phải, ông bố vĩ đại của con – đưa tay lên mũi ngửi, nhăn mặt và hét... Đơ 10 giây không biết làm gì tiếp.
Ps. Ông nào dính 'vụ' này lần đầu không hét? Giơ tay tôi đếm!
Lần đầu làm bố, đàn ông có thật nhiều tâm sự, thật nhiều nỗi lo. (Ảnh minh họa).
Ngày 15/2/2013: Bỗng dưng thành thợ 'vắt sữa'
Hôm nay, bố phải uống sữa của "bà nội của con trai con", chỉ vì bà ấy bị căng tức ngực, hút sữa không ăn thua. Sau đó, bố lại phải massage ngực rồi nặn sữa giúp bà ấy.
24 cái xuân xanh, bố chưa từng nghĩ có một ngày lại phải làm thợ ‘vắt sữa’ bất đắc dĩ thế này. Nhưng thôi, vì cháu trai của bố, bố chấp nhận 'hi sinh'. Một sự 'hi sinh' không hề nhỏ, con nhỉ?
Ngày 16/2/2013: Đêm trắng
3 ngày rồi, ban ngày con ngủ thật ngon giấc, cái môi bé xíu dẩu lên, thỉnh thoảng chép chép miệng như đang ngậm ti. Bố ngắm con mãi, đôi khi thấy thừa thãi tay chân, không biết làm gì. Quái lạ!
Đến đêm, con khóc và quấy khiến cả nhà mất ngủ. Mẹ với bố phải thay phiên nhau bế nựng, hết ca vọng cổ lại đến hát chèo, tuồng, cải lương... mà tình hình vẫn không khả thi, cứ dỗ được một lúc, ê ê a a vài câu là lại khóc thét lên. Đến tận hơn 2 giờ sáng, cơn gắt ngủ của con mới đến, bế con trên tay, ru con ngủ mà 2 mắt bố díu vào. Rồi chẳng biết bố ngủ trước hay con ngủ trước?
Sáng đi làm, mắt bố thâm quầng như bị đấm, người mệt mỏi rã rời, tay chân không buồn nhấc, miệng không buồn trêu gái...
Thôi cắt cơn buồn ngủ, làm ly cafe cho tỉnh táo. Hôm nay bố còn rất rất nhiều công việc cần giải quyết. Sẽ thực sự 'căng' đây! Nhưng vì con, bố nhất định cố gắng gấp 2, gấp 3...
Ngày 18/2/2013: Có một sự 'sướng' nhẹ!
Hai bố con ngồi nói chuyện với nhau mà chả biết bố nói cái gì nữa, có lẽ người ngoài mà nghe thấy lại nghi ngày bé bố ngã giếng. Cả tiếng đồng hồ huyên thuyên đủ mọi loại ngôn ngữ - từ Mán đến Mường...
Thứ duy nhất mà con và bố cảm nhận được là ánh mắt yêu thương của mỗi người. Nhìn đôi mắt tròn xoe, đôi môi chúm chím và cái má phúng phính... thấy thoải mái và nhẹ cả lòng…
Ps. À, con biết là bố yêu con nhiều chứ?!
Ngày 11/3/2013: Ôi,... tôi ghen!
Từ ngày có con, bố cảm thấy mẹ dễ cáu bẳn hơn và không còn quan tâm nhiều đến bố.
Đi làm về, bố nhào đến bên mẹ, tranh thủ ngắm con, mẹ ‘hắt hủi’ và đẩy bố ra: “người anh bụi bặm, anh đi thay đồ mới được gần con’. Sao mà mẹ khắc nghiệt với bố thế? Là tại con? Ôi thôi thế là hỏng. Hỏng be bét rồi. Sao bố lại ghen với một ‘thằng’ miệng còn hôi sữa, tóc thưa, trán dô (giống mình) chứ?
Biết làm sao đây, con ơi?!
Nhật ký lần đầu làm bố của anh Đặng Trần Minh