Khi ba tiếng vỗ tay phát ra, điều đó báo hiệu có khách. Các cô gái lập tức im bặt, đứng dậy và chỉnh sửa quần áo. Không ai được gọi bằng tên, không có những từ ngữ lịch sự như “làm ơn” hay “cảm ơn”.
Hai thanh niên Nhật Bản bước vào, xoay chai bia và đánh giá “món hàng” họ sắm bỏ tiền ra để đổi lại một đêm vui vẻ. Ánh mắt họ xoáy vào đôi chân của những người đàn bà khó khăn, thiếu thốn.
Họ là gái bán hoa , đến Rio de Janeiro với mong muốn có thêm một khoản tiền trong khi Thế vận hội đang diễn ra. Họ có cùng giấc mơ muốn làm lại cuộc đời sau khi Olympic kết thúc.
Những cô gái đến từ khắp Brazil, bỏ học hành, công việc với ước mơ mau chóng đổi đời. (Ảnh: Internet).
Một trợ lí khám nghiệm tử thi, một tiếp viên hàng không, một sinh viên vật lí trị liệu, một nhân viên massage, và vài người mẹ với cuốn Kinh Thánh luôn nằm trong giỏ xách. Ngoài ra, trong số họ còn một hoa hậu và một kĩ sư công nghiệp tương lai, nhưng họ đã từ chối tiếp chuyện.
Người đàn ông đưa những người phụ nữ đến đây là một nhà toán học, hoàn toàn không có kinh nghiệm trong việc làm “tú ông”. Dù không nghĩ rằng mình sẽ giàu lên nhanh chóng, nhưng họ vẫn mở cửa các tụ điểm mại dâm nhằm kiếm thêm tiền trong thời gian khách du lịch từ khắp nơi đổ về Rio vào thời gian này.
Dựa trên thị hiếu của khách hàng, họ lựa chọn những cô gái đến từ nhiều vùng miền khác nhau. Tất cả được chuyển từ nhà thổ vào chung một căn hộ để thuận tiện cho việc quản lí.
Đổi lấy chỗ ở và thực phẩm miễn phí sống qua ngày, các cô gái buộc phải làm việc trong câu lạc bộ tám tiếng mỗi ngày, từ thứ hai đến thứ sáu. Họ được dặn rằng mời chào khách hàng mua càng nhiều rượu và ngủ với càng nhiều khách hàng càng tốt.
Khách hàng phải trả khoảng 31 USD để có vé vào câu lạc bộ, gần 100 USD để được phục vụ và một khoản nhỏ tiền phòng. Bán thân xác không phải là hoạt động bất hợp pháp tại Brazil và đã được Bộ Lao động nước này công nhận từ năm 2012. Tuy nhiên, hành vi môi giới như nhà toán học ở trên có thể khiến anh phải ở tù 4 năm.
Đổi lấy chỗ ở và thực phẩm miễn phí sống qua ngày, các cô gái buộc phải làm việc trong câu lạc bộ tám tiếng mỗi ngày. (Ảnh: Internet).
13 người phụ nữ chia nhau làm việc theo 2 ca. Những người ăn trưa trước sẽ đến câu lạc bộ vào 1 giờ trưa để phục vụ những doanh nhân sau giờ ăn. Những người làm ca sau sẽ đến vào 3 giờ chiều. Họ ăn uống trong tích tắc rồi lập tức đi làm. Mỗi bữa ăn đều vội vã, nhanh chóng vì họ còn phải tiếp khách.
Luiza đã 32 tuổi, cô đến từ Espírito Santo, một bang cách Rio khoảng 500 km. Cô học nấu ăn từ người phụ nữ mà cô cho là mẹ cô – người bảo mẫu tại một trại trẻ mồ côi, cô đã ở đây cho đến 19 tuổi. 10 năm không hành nghề gái điếm, nhưng cô đã quyết định trở lại nghề sau vụ hôn nhân bất thành với chồng.
Lần đầu hành nghề bán thân, cô chỉ mong ước đơn giản là có tiền mua cá hồi và kẹo bông – những món mà cô đã không có trong suốt thời thơ ấu của mình. Nhưng giờ đây, cô chỉ ao ước có một nhà hàng riêng để kiếm sống như bao người bình thường khác. Và cô cần tiền để biến nó thành hiện thực. Luiza ngần ngại cho biết: “Tôi chưa gặp may mắn với khách hàng ở đây”.
Luiza dự định sẽ ở lại Rio cho đến hết ngày 22/8, khi Thế vận hội kết thúc. Sau đó cô sẽ bỏ lại sau lưng những gì từng xảy ra ở thành phố này mãi mãi.
Carol có mái tóc đen dài và đôi chân xăm kín. Cô đến từ Sao Paolo, cách Rio khoảng 400 km. Ở tuổi 22, trông cô khá già dặn. Cô rất thân thiết với Marcio, tài xế taxi chuyên đưa các cô gái đi làm. Ông là người trải đời trong chuyện yêu đương và mua tình, ông thường xuyên ngủ trên một tấm nệm giữa sàn nhà.
Cô thừa nhận mình rất cô đơn và tin rằng Rio là tấm vé cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn. “Cha tôi bị bệnh và tôi phải bán xe máy để trả các hóa đơn y tế. Tôi không hối hận khi trở thành một gái mại dâm, vì tôi làm việc này để phụ giúp gia đình. Nhưng sâu trong tâm, tôi cảm thấy rất cô đơn vì tôi không thể có bạn trai và không có người thân nào ở gần”.
Chiếc taxi chở những cô gái bán hoa đến địa điểm làm việc. (Ảnh: Internet).
Thais, một người con gái 24 tuổi theo đạo Tin Lành và phải đi hơn 1.200 cây số để đến được đây. Cô đã cân nhắc bỏ sự nghiệp vật lý trị liệu của mình để đến đây cho hết kì Thế vận hội. Cô muốn có tiền để đầu tư vào việc học sau đại học, muốn được học tiếng Anh và đi du lịch.
“Tôi không biết phải làm gì. Tôi có thể kiếm thêm tiền nhưng tôi sẽ tốt nghiệp trễ hơn so với bạn bè và không biết phải nói sao với cha mẹ mình. Cả nhà vẫn nghĩ rằng tôi đang đi nghỉ.
Tôi không khuyên ai đến với nghề này. Khi bắt đầu làm nghề bán thân, tôi 19 tuổi và nghĩ rằng chỉ làm để cho vui, nhưng niềm vui chỉ kéo dài một tháng. Nỗi sợ hãi lớn nhất của tôi là sẽ không bao giờ có thể bỏ nghề vì tôi luôn tìm được cái cớ để quay lại. Đó không phải là cách kiếm tiền dễ dàng nhưng khá nhanh, và nó đã trở thành một thói quen”.
Đêm nay là đêm đầu tiên của Maria làm việc tại câu lạc bộ. Nếu cô không có khách hàng nào, cô phải ở lại cho đến 6 giờ sáng. Mặc chiếc áo da báo và chiếc váy ngắn màu đen, Maria dự tính ở đây đến khi tốt nghiệp khóa trợ lý khám nghiệm tử thi vào tháng 9, nhưng kế hoạch này đã không thực hiện được. “Tôi đến với ý định kiếm tiền. Tôi phải trả rất nhiều hóa đơn và tôi muốn đi du lịch".
Maria không phải người duy nhất bị tan vỡ những giấc mộng trước khi Thế vận hội kết thúc. Những sự kiện lớn là một dịp kiếm tiền cho nhiều người, nhưng nó cũng như một câu chuyện cổ tích không hơn không kém.
Martha, một người mẹ đơn thân 22 tuổi có nụ cười ngây thơ và rất tươi sáng. Không còn cha mẹ, cô phải gửi đứa con gái cho người chị thất nghiệp ở nhà và một mình đến Rio để tìm kiếm tương lai. Cô đi khách lần đầu tiên cách đây hai tháng, sau khi tiền kiếm được ở một cửa hàng bánh kẹo không đủ để mua sữa cho con.
"Bạn có thể nuôi con với 300 USD mỗi tháng không?". Những hóa đơn vẫn chưa phải là khó khăn lớn nhất của Martha. Cha của đứa trẻ đang sắp ra tù và hăm dọa sẽ giết cô, khiến cô phải nhanh chóng rời khỏi địa phương.
Căn phòng chính nơi những người đàn bà hành nghề. (Ảnh: Internet).
Một trong số những gái bán hoa hành nghề lâu năm là Tamara, một phụ nữ cao lớn. Ở tuổi 29, cô đã "chào hàng" ở hầu như các sự kiện lớn khắp nơi tại Brazil, và từng đi vòng quanh Châu Âu. Được các nữ tu nuôi dạy, cô luôn mang theo cuốn Kinh Thánh trong giỏ xách.
“Tôi phải hành nghề này vì tôi muốn có tiền học đại học. Nhưng nếu hỏi tôi rằng có học được gì không, thì… Không. Tiền đã trở thành cơn nghiện, thật sự rất khó để từ bỏ". Giấc mơ rời đường phố đi tìm cuộc sống tốt đẹp mà nhiều đồng nghiệp của cô ao ước vẫn chỉ là viển vông.
Một tuần sau cuộc trò chuyện với những cô gái bán thân xác kiếm sống, chúng tôi nhận ra họ có một điểm chung nữa. Khi tiếng nhạc vũ trường dần lắng xuống, mùi rượu và mùi từ cuộc làm tình được tắm rửa trôi đi, họ đều ôm gối vào mặt và khóc thầm.