Phía trong một chiếc rolls-royce hào nhoáng lăn bánh trên đường, chắc chắn là một ông chủ giàu có. Nhưng sẽ thế nào nếu đó là hai người không tiền, không thẻ tín dụng, không bằng lái xe, không giấy tờ tùy thân? Cây viết Neal Pollack của Caranddriver kể lại hành trình đáng nhớ, dưới đây là chi tiết bài viết.
Hãy tưởng tượng có ai đó đánh cắp hết mọi thứ của chúng tôi, chỉ còn sót lại duy nhất chiếc Rolls-Royce wraith trị giá 390.000 USD để lái từ Houston tới Atlanta. Sử dụng Wraith để thế chấp đổi lấy đồ ăn, nhiên liệu, phòng khách sạn tại New Orleans? Nếu như vậy thì thế nào? Chắc mọi người sẽ không hỏi gì nhiều đâu, vì họ đang choáng ngợp bởi vẻ đẹp của mẫu coupe siêu sang.
Hai cây viết trong hành trình không tiền cùng Wraith. |
Chúng tôi đã nghĩ thế, và tò mò muốn biết thực sự chiếc "Spirit of Ecstasy" này có thể đóng vai trò thay thế tiền để giải quyết mọi giao dịch hay không.
Wraith sở hữu động cơ cỡ lớn V12 công suất 624 mã lực. Lăn bánh trên đường phố với tốc độ đúng luật là chuyện quá đơn giản. Ở chế độ này, năng lượng dự trữ (power reserve) trên xe còn gần đầy, chỉ 1-2% đã tiêu thụ, cho biết rằng xe còn đầy xăng để tiếp tục hành trình.
Nhưng quả thật chúng tôi không quan tâm lắm tới sức mạnh và tốc độ của Wraith, đốt cháy nhiên liệu nhanh hơn thì con đường đến với "tay trắng" càng nhanh hơn. Vì vậy khi khởi hành từ Houston, tôi đặt kiểm soát hành trình chủ động, chỉ mong rằng không đi sai đường.
Ngồi vào ghế hành khách, tôi cởi giầy, rúc chân vào tấm thảm lông cừu và thở dài đánh thượt, thấy vui vui. Trời đang mưa. Bên ngoài nhà ga, chúng tôi được bắt chuyện bởi người hâm mộ đầu tiên.
"Đó là một chiếc Ray-Ray phải không?", người đàn ông hét lên.
"Tôi đã đọc rất nhiều về nó đấy, biết vì sao không, bởi Rick Ross có một chiếc". Rolls-Royce luôn là lựa chọn ưa thích của những rapper nổi tiếng. Anh bạn đồng hành cùng tôi, biên tập viên Jeff Sabatini lại có ngay nhạc Rick Ross trên iPhone. Ấn nút phát, "Hood Billionaire" nhé, người hâm mộ sung sướng, giơ ngón tay cái ưng ý với chúng tôi trước khi đèn chuyển xanh.
Ngả mình thư giãn, trên trần xe là bầu trời sao 1.340 bóng đèn sợi quang, phát ra thứ ánh sang mờ ảo. Bầu trời chỉ dành riêng cho những khách hàng cực giàu có. Nhưng lần này có tôi, thật may mắn.
Từ cao tốc ở Texas, chúng tôi phát hiện ra một cửa hàng Starbucks và quyết định đưa ra ngay lập tức, thử vận may lần đầu tiên. Chúng tôi nhìn vào camera bán hàng.
"Các anh mua gì?", giọng một phụ nữ nói trong loa.
Sabatini bắt đầu bài nói mà hai ngày sau đó chúng tôi phải sử dụng liên tục.
"Xin chào". "Tôi muốn mua hai cốc cafe, nhưng có chút vấn đề là chúng tôi mới bị đánh cắp hết tiền và đồ dùng cá nhân. Vì thế không biết là liệu tôi có thể viết một giấy nợ và trả tiền cho cô sau được không? Tôi biết chuyện này nghe thật vô lý nhưng nó là thật. Cô có thể đưa cafe cùng số tài khoản hay cái gì đó tương tự".
"Để tôi hỏi quản lý nhé", giọng nói vang lên.
Không đến 20 giây chúng tôi lại nghe. "Vậy giờ tôi phải làm gì để giúp anh?"
Chúng tôi nhìn nhau, không tin là cách này có tác dụng. Chúng tôi nói đơn hàng, cô ấy hỏi thêm liệu muốn gì nữa không. Tôi đặt thêm vài chiếc sandwich. Tới cửa lấy đồ, họ đưa đồ uống nhưng người quản lý lại miễn phí thức ăn, trong khi thủ quỹ thì xin lỗi rốt rít. "Chúc các anh một ngày tốt lành".
"Chắc chắn rồi", tôi vui vẻ trả lời.
Chúng tôi đỗ trước một cửa hàng T-Mobile để thưởng thức đồ uống. Một phụ nữ trẻ bước tới, khuôn mặt cô bừng sáng hồ hởi, hồng hào như màu chiếc váy đang mặc.
"Có gì không cô?", tôi bình tĩnh hỏi.
"Dạ không, chỉ là tôi thích chiếc Rolls quá", cô trả lời.
"Cô muốn vào ngồi không?"
"Thật sao?"
"Thật chứ".
Cô gái trẻ nhanh chóng chui vào xe. "Thảm trải sàn thật là quá đẹp".
"Chắc chắn rồi", tôi nói.
Dừng mua cafe, đồ ăn. |
Tiếp tục hành trình 2 giờ sau đó, chúng tôi bắt đầu cảm thấy tự tin hơn sau khi được quản lý Starbucks phục vụ miễn phí, và thử vận may ở những nhà hàng khác. Lúc này tôi dừng ngay bên ngoài Lafayette, Lousiana, trái tim của thiên đường ẩm thực Cajun, cơn đói cồn cào, ngấu nghiến. Mục tiêu là Blue Dog Cafe, một nhà hàng được trang trí với nghệ thuật cùng tên của George Rodrigue. Họ có chương trình happy-hour vào giờ trưa, miễn phí món khai vị và súp. Và một lần nữa, tôi sử dụng Wraith để đặt một bữa trưa miễn phí.
Tôi chọn chỗ thẳng tầm nhìn của chủ quán. Trời mưa là cơ hội để khoe chiếc ô được thiết kế ngay trong cánh cửa, nét đặc trưng của Rolls-Royce.
Bước vào nhà hàng, một chàng trai trẻ ra đón chúng tôi, có vẻ như là trợ lý giám đốc vì ăn vận khác so với các phục vụ.
"Chiếc Bentley đẹp đó", anh ta nói.
"Thật ra nó là Rolls-Royce", tôi giải thích.
"Lại càng tuyệt". "Quý ông cần gì?"
"Chúng tôi bị đánh cắp mọi thứ", tôi bắt đầu điệp khúc. "Chúng tôi đang cố gắng để tới Atlanta. Tuy nhiên, tôi thấy quán của các anh xuất hiện trên một blog ẩm thực ở New Orleans và thực sự muốn thưởng thức. Nhưng, như tôi nói đấy, chúng tôi không có tiền".
Chàng trai nhìn chúng tôi có ý ngờ vực. "Để tôi hỏi quản lý".
>> Đọc tiếp
Đức Huy lược dịch