Shuttle bus đưa khách đi hành trình khoảng một tiếng. Sau đó du khách đi bộ
thêm vài trăm mét nữa để đến chỗ cáp treo.Cáp treo dài và rất hoành tráng. Tôi thực sự run khi di chuyển.
Trong ảnh là một đường hầm xuyên núi cho cáp treo đi qua.
Vì còn các kế hoạch khác, dù vé khi mua đã bao gồm 2 ngày tại đây, hai chúng tôi quyết định đi về trong ngày. Người muốn đi treking hoàn toàn từ chân núi đến đỉnh cần suy xét kỹ về thời gian.
Đầu tiên là đỉnh Tây (West Peak hay Lotus Peak). Đi theo hướng mũi tên chỉ,
về phía phải là đỉnh Tây, phía trái là đỉnh Nam.
Đỉnh Tây của Hoa Sơn có độ cao 2.082,6 m,
có hình dạng như một cánh hoa sen nên hay còn được gọi là đỉnh Hoa Sen.
Trên đường lên đỉnh núi, do thích chụp ảnh,
tôi thường ra ngoài hàng rào an toàn để chụp, hơi nguy hiểm một chút, cần lưu ý từng bước chân.
Đỉnh Tây nhìn từ phía đối diện (trên đường đi lên đỉnh Nam).
Nơi dây có khung cảnh ngoạn mục hiếm có.
Cảnh tượng quen thuộc ở các địa danh nổi tiếng tại Trung Quốc - ruy băng đỏ.
Người Trung Quốc tin rằng việc để lại những dây tơ cùng các móc khóa này sẽ mang đến an lành
cho người thân và cũng như là một minh chứng tình yêu cho đôi lứa.
Đỉnh Nam (South Peak) cũng là đỉnh cao nhất: 2.159,4m. Đường đi tương đối đơn giản,
nhưng mất thời gian, tốn sức. Vượt qua được "những bậc thang lên thiên giới" này,
bạn sẽ được con đường mòn kia đón chào, như một con quái vật nham hiểm.
Con đường núi Skywalk nằm khuất trong một góc núi, chỉ khoảng 100 m, nhưng mỗi giây mỗi phút trôi qua như một thế kỷ. Con đường được xây rất thô sơ từ thế kỷ thứ 3 đến thứ 4, sau đó được tiếp tục trùng tu, mở rộng vào thời nhà Đường.
Dù đã biết trước, nhưng tôi vẫn kinh ngạc với hình ảnh trước mắt.
Bước đi trên những thanh gỗ cực kỳ sơ sài, được đính sát vào vách núi và không hề có hàng rào bảo vệ, người lần đầu tiên khoác lên mình bộ dụng cụ leo núi như tôi trải nghiệm theo kiểu cảm xúc vỡ òa…
Ở cuối con đường một cái miếu nhỏ, không có gì đặc biệt. Khi đi về, tôi đỡ run hơn, nhưng thử tưởng tượng lúc đi về mà bạn gặp hàng chục người đang tiến tới và cần phải vượt qua bạn để đi tiếp. Tình cảnh khi đó có thể gọi là vui ra nước mắt.
Ít người leo núi Hoa Sơn vào mùa đông, vì tuyết gây trơn trượt, nguy hiểm.
Theo thống kê không chính thức, mỗi năm có trên 100 người chết tại đây... Chúng tôi may mắn khi leo vào mùa đông và vẫn còn được viết những dòng này. Một sẻ chia nhỏ cho những bạn có kế hoạch đến đây chinh phục con đường này là, dù đi cùng người rất thân, dù sợ thế nào thì chính bạn hãy là người mở khóa, dịch chuyển khóa qua phần dây leo núi tiếp theo, khóa lại. Đừng để bất kỳ ai làm cho bạn! Đây là lúc cần phải tin vào chính mình nhất.
Đường đi xuống núi lại là một trong những thử thách điên rồ khác.
Vì cáp treo sẽ ngừng hoạt động vào 18h, chúng tôi kết thúc thử thách trên vào khoảng hơn 17h, trễ hơn so với dự kiến, nên khá vội vàng và rối. Nhiệm vụ xuống ngọn núi vừa lớn vừa cao trên 2.000 m được thực thi thành công trong 45 phút thần kỳ với 4 bắp chân rã rời.
Vốn là người sợ độ cao, đứng ở tầng 2 nhìn xuống đất đã nghĩ đến cảnh trượt chân, hành trình chinh phục đỉnh cao nhất của dãy núi Hoa Sơn thực sự cho tôi cảm giác rùng rợn như phim tận thế của Hollywood.
Tác giả Khánh Linh
Có thể bạn quan tâm: