Xin chào các mẹ! Em cũng từng lâm vào hoàn cảnh Stress vì kiểu chăm cháu 'quái' của bà và Bà nội 'ki bo' từng miếng ăn cho cháu' rồi nên giờ nghĩ vẫn thấy xót con.
Sinh xong, tháng đầu tiên, vợ chồng em đưa con về nhà ông bà nội ở. Vì dù sao cũng là cháu đầu của ông bà nên theo đúng phép tắc thì đưa về nhà nội. Mới đầu em nghĩ: có mẹ chồng đỡ đần phần nào sẽ bớt cực. Ai ngờ, đấy là tháng em căng thẳng nhất.
Chồng em đi làm từ sáng đến tối mới về. Hai mẹ con lủi thủi ở trong phòng, bà nội không cho đi đâu, kể cả sang phòng khác cũng không. Bà cũng 'ra luật' luôn là không muốn có người đến thăm cháu, khi nào hết tháng thì mới được thăm. Thế là chỉ có ông bà ngoại đến, mà ông bà ngoại đi làm nên cũng chỉ tranh thủ tạt qua chốc lát. Vậy nên, em buồn lại càng buồn.
Mẹ chồng em cũng tiết kiệm đến mức nhất quyết không cho cháu dùng bỉm. Trời lạnh, bé đang ngủ, tè ra ướt quần, lạnh, thế là dậy luôn. Nhiều lúc em lén cho con dùng bỉm đến khổ. Đặc biệt, mỗi lần bà lên với cháu, việc đầu tiên là sờ xem cháu có dùng khăn xô không. Đến mức khi em cho cháu về ngoại, bà nội sang chơi, thấy giặt ít khăn xô còn hỏi là sao cháu tè ít thế. Thật đau đầu với bà luôn.
Tháng đầu tiên bé nhà em chỉ tăng 0.5kg (bao gồm cả quần áo). Nhìn con mà xót. (Ảnh minh họa).
Chuyện ăn uống, mỗi bữa bà cho em ăn vài miếng thịt lợn với 3-4 bát cơm trắng. Trong khi gái đẻ thì nên ăn đồ tươi nhưng bà cứ mua cả cân thịt, rang một thể rồi để vào tủ lạnh, bữa nào ăn thì lấy vài miếng ra cho vào nồi cơm hấp (em nói thật là cho vào nồi cơm hấp chỉ nóng được 1 tẹo rồi nguội ngay). Trộm vía, 2 tuần đầu con em rất ngoan, mặt mũi hồng hào ( theo như bác sĩ nói là do vẫn còn lượng chất trong người bé từ khi mẹ mang bầu nên bé vẫn phát triển bình thường). 2 tuần sau, cả ngày bé ngủ rất ít; bú mẹ một tí là nhả ti sau đó đói quá lại bú. Mang tiếng có bà nội trông, nhưng cháu khóc thì bà mặc kệ, cháu khó chịu bà coi như không biết...
Mẹ đẻ em vẫn nấu 3 bữa phụ: móng giò, cháo tim... rồi gửi chồng em mang về cho ăn, nên không nghĩ là con gái ăn uống có 'vấn đề'. Đến hôm đầy tháng cháu, mẹ đẻ em thấy mẹ chồng cho em ăn 'kham khổ' thì ngẩn người vì xót con thương cháu. 3 bữa phụ của mẹ em không bù chất nổi 3 bữa chính của mẹ chồng. Kết quả là, tháng đầu tiên bé nhà em chỉ tăng có 0.5kg (bao gồm cả quần áo). Nhìn con mà em xót xa đến điếng người.
Khi bé vừa đầy tháng, bà ngoại xin đón cả 2 mẹ con về nhà chăm sóc. Ông bà ngoại và em tốn không ít công sức để bù lượng calo thiếu cho bé. Em mừng húm khi tháng thứ 2, thứ 3, tháng nào cháu cũng tăng 1,2 kg.
Nghĩ bà nội nhìn thấy thế sẽ rút kinh nghiệm nên em yên tâm bế con về ăn Tết 3 tuần. Trước Tết, mẹ chồng em chuẩn bị rất nhiều đồ ăn nhưng cả thực đơn chỉ có cá chép kho là em ăn được. Mở tủ lạnh thấy vài kilogam thịt bò để ngăn đá, em khấp khởi mừng thầm, yên tâm hơn vì đi khám, bác sĩ dặn bé bị hụt cân nên ngày nào mẹ cũng phải ăn ít nhất nửa kilogam thịt, đặc biệt là thịt bò... Nhưng mấy ngày tết, mẹ chồng chỉ cho em ăn đồ đông lạnh tồn đọng lại trước đó. Bà cũng không cho em ăn nhiều chất đạm vì sợ bị Gút. Cả nhà 4-5 con người mà một bữa ăn 'chỉ tiêu' chỉ được 3 lạng thịt bò còn rặt rau là rau.
Đến tận 2 tuần sau tết, cả nhà em vẫn 'trường kỳ kháng chiến' với đồ ăn cũ. Em ăn đồ để tủ lạnh quá lâu nên bị đau bụng đi ngoài và con em cũng xì xoẹt theo. Tháng thứ 4, về ở với bà nội, cháu lại chỉ tăng 0,5kg.
Bố chồng rồi chồng em thấy cháu cân nặng cứ đì đẹt nên có nói với mẹ chồng là bớt tiết kiệm đi nhưng bà không nghe, lúc nào cũng ngày xưa làm gì có thịt mà ăn, toàn ăn cơm... Trong khi hàng tháng, vợ chồng em đưa cho bà khá nhiều tiền (gọi là chi phí ăn ở) và nói thật, nhà bố mẹ chồng em kinh tế cũng khá giả nói đúng ra là rất giàu. Nhưng 1 tháng, cả nhà chắc chỉ hết 3 triệu tiền ăn, cho 5 người. Vì sao ạ? Vì bà cứ 2 tuần thì đi chợ 1 lần, mỗi lần mua 1 đống đồ về. Sau đó, dùng bếp than nấu qua đồ ăn rồi bỏ vào tủ lạnh. Mỗi lần ăn cho vào lò vi sóng hâm nóng nhưng chỉ được dùng trong 2 phút.
Nhiều lúc em chán nản ra mặt vì cách chăm cháu của bà nhưng không biết bà không hiểu hay cố tình không hiểu? Cực chẳng đã vợ chồng em đưa bé về bên ngoại ở. Hàng ngày bà vẫn chạy qua chạy chơi với cháu nhưng không biết có phải bà thà vất vả đi lại một chút còn hơn phải 'nuôi' vợ chồng em không nữa?
Chia sẻ của độc giả ở địa chỉ (nicegirl...@...)