Tôi hiểu việc đã trở thành mẹ, sinh con ra thì phải có trách nhiệm nuôi dạy đứa trẻ chu toàn, nhưng cuộc sống khó khăn quá nên đôi khi tôi không thể làm gì khác ngoài lựa chọn xa con, gửi bé nhờ bố mẹ để bươn chải mưu sinh. Dẫu biết con còn nhỏ, và có thể phương pháp nuôi dạy của ông bà sẽ không như ý bản thân mình mong muốn.
Tôi nghỉ học đại học vì gia đình khó khăn và lập gia đình khi còn khá trẻ. Chính vì quyết định non nớt này mà ở độ tuổi 25, tôi không có tài chính ổn định nhưng lại phải chăm sóc gia đình 4 miệng ăn. Dĩ nhiên chồng là người lo kinh tế chính, nhưng anh ấy cũng làm công nhân vất vả đủ đường. Thương chồng, tôi quyết định theo anh lên thành phố làm việc, gửi con trai hơn 1 tuổi và con gái 6 tuổi ở quê cho bố mẹ ruột chăm.
Ảnh minh hoạ.
Xa các con tôi có chút không nỡ, và cũng không yên tâm, lo lắng bố mẹ sẽ gặp rắc rối khi chăm sóc tụi nhỏ nên ngày nào tôi cũng điện về nhà để theo dõi tình hình của các con. Để tiết kiệm tiền, tôi và chồng quyết định sẽ không về thường xuyên, mà chỉ về vào dịp Lễ Tết.
Kể từ ngày vợ chồng gói ghém đồ lên thành phố đến nay cũng gần một năm, và dịp Tết vừa rồi chúng tôi đã về quê thăm các con sau ngần ấy thời gian xa cách. Ngày chiếc xe đò dừng đến trước cửa nhà, tôi đã hạnh phúc đến bật khóc khi nhìn thấy hai đứa nhỏ của mình vẫn khoẻ mạnh, "trộm vía có da có thịt".
Ảnh minh hoạ.
Vui mừng quá nên tôi cũng chưa kịp để ý nhiều, mãi cho đến vài hôm sau tôi mới phát hiện ra cậu con trai hơn 2 tuổi của mình có vấn đề. Đứa trẻ không đứng được, đứng không vững và mỗi lần thả thằng bé ra khỏi tay thì con sẽ ngay lập tức ngồi bệt xuống đất. Dù tôi làm cách nào thì con trai cũng không chịu đứng, quá hoảng hốt tưởng con bị bệnh nên tôi cùng gia đình ngay lập tức đưa đứa trẻ đến bệnh viện kiểm tra.
Tuy nhiên sau khi khám cẩn thận nhưng vẫn không tìm thấy vấn đề gì, nhìn vẻ mặt lo lắng của tôi, bác sĩ hỏi:
- Ở nhà chị có hay bồng bế đứa trẻ không, chị có tập cho con tự đi không?
Nghe bác sĩ đặt nghi vấn, tôi lập tức nhìn sang mẹ ruột của mình. Lúc này, bà với vẻ mặt hoang mang nói:
- Tôi thường bế cháu chứ cũng ít khi để thằng bé tự đi. Vì có một lần, cháu đang chơi thì vô tình bị ngã, đứa trẻ khóc lóc đòi bà ôm nên kể từ đó tôi cũng khá lo sợ, rất hiếm khi buông tay để bé tự di chuyển.
Ảnh minh hoạ.
Lời "thú tội" của mẹ không chỉ khiến bác sĩ lắc đầu mà tôi cũng vô cùng tức giận bởi cách nuôi dạy cháu của bà. Sau khi nghe lời giải thích của bác sĩ, bà bật khóc ngay tại chỗ.
Bản thân tôi dù biết không thể trách và đổ lỗi hoàn toàn cho bố mẹ của mình. Nhưng tôi thực sự hối hận vì đã không tự chăm sóc các con mà giao toàn quyền cho ông bà, để ngày hôm nay xảy ra sự việc đáng tiếc này. Có lẽ để tốt hơn cho 2 đứa trẻ, tôi quyết định sẽ đưa các con theo bố mẹ lên thành phố...
Tâm sự từ độc giả hanhduyen...@gmail.com
Người lớn thường có tâm lý bảo vệ và lo lắng cho trẻ. Họ e ngại rằng trẻ có thể té ngã, va đập hoặc bị thương trong quá trình tập đi. Việc bế trẻ có thể cho họ cảm giác an toàn và giảm bớt lo lắng.
Một số người lớn có thể có kinh nghiệm cá nhân hoặc đã chứng kiến trẻ bị té và gặp nguy hiểm khi tập đi. Những trải nghiệm này có thể tạo ra một mối quan tâm và sợ hãi, dẫn đến việc bố mẹ hoặc ông bà thường bế trẻ nhiều hơn để tránh tình huống tương tự xảy ra.
Tuy nhiên người lớn cần nhận ra sớm rằng, trong quá trình tập đi, việc không bế trẻ quá nhiều mang theo những lợi ích quan trọng sau:
Tập đi là một bước quan trọng trong quá trình phát triển của trẻ, và việc người lớn không quá phụ thuộc vào việc bế trẻ sẽ giúp bé tự tin hơn, trở nên độc lập hơn trong chuyện này. Khi trẻ được tự do di chuyển và khám phá thế giới xung quanh, trẻ sẽ học được cách đối mặt với thách thức và khó khăn, từ đó phát triển sự tự tin và độc lập. Bế trẻ quá nhiều có thể làm giảm cảm giác tự tin, và ham muốn khám phá của trẻ.
Việc không bế trẻ quá nhiều cũng góp phần vào sự phát triển thể chất và sức khỏe của trẻ. Khi tự đi, trẻ tiêu hao năng lượng và tăng cường sức khỏe tổng thể. Thực hiện các hoạt động vận động tự nhiên giúp cơ bắp và hệ thần kinh của trẻ phát triển mạnh mẽ hơn. Đồng thời, việc không bế trẻ quá nhiều cũng thúc đẩy cơ thể trẻ trở nên nhanh nhẹn và linh hoạt trong các hoạt động thể chất.
Bố mẹ không bế trẻ quá nhiều còn giúp trẻ khám phá và tìm hiểu thế giới xung quanh một cách tự do. Con có cơ hội tìm hiểu về mọi thứ, từ đó phát triển khả năng quan sát và khám phá. Sự độc lập trong việc di chuyển giúp trẻ trở nên sáng tạo và phát triển tư duy logic, cũng như khả năng giải quyết vấn đề.
Tóm lại, việc không bế trẻ quá nhiều trong quá trình con tập đi là hoàn toàn có lợi. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là trẻ không cần sự hỗ trợ và bảo vệ an toàn từ người lớn.
Dưới đây là một số bước cụ thể mà bố mẹ có thể thực hiện để giúp trẻ tự tin khi tập đi:
- Tạo một môi trường an toàn: Đảm bảo không có vật cản nguy hiểm trong quãng đường mà trẻ sẽ di chuyển. Lắp cửa chặn, che đậy các vật thể sắc nhọn hoặc dễ gây ngã để tránh tai nạn.
- Cung cấp sự hỗ trợ: Đứng sát bên và sẵn sàng hỗ trợ khi trẻ cần. Bằng cách này, trẻ sẽ cảm thấy an toàn hơn khi biết rằng có người lớn sẵn sàng giúp đỡ nếu có tình huống khó khăn, nguy hiểm xảy ra mà bản thân bé không có khả năng tự xử lý.
- Khuyến khích và động viên: Sử dụng lời khen và sự khích lệ để tạo động lực cho trẻ. Khi trẻ đi được một bước, bố mẹ hãy dành sự cổ vũ cho trẻ, khuyến khích trẻ tiếp tục cố gắng và chăm chỉ tập luyện.
- Sử dụng đồ chơi hỗ trợ: Có thể sử dụng các đồ chơi hoặc phụ kiện hỗ trợ như xe đẩy hoặc xe đạp không bánh để giúp trẻ giữ thăng bằng, tăng cường sự tự tin khi di chuyển.
- Chơi và tạo điều kiện cho hoạt động vận động: Dành thời gian chơi cùng trẻ và tạo ra các hoạt động vận động thú vị. Bố mẹ có thể sử dụng các trò chơi như bóng chuyền nhỏ, hoặc tạo ra một quãng đường chạy nhảy để khuyến khích trẻ phát triển kỹ năng di chuyển.
- Đừng giữ trẻ quá chặt: Tránh bế trẻ quá nhiều và không cho trẻ cơ hội di chuyển. Người lớn hãy tin tưởng vào khả năng của trẻ, đồng thời cho phép con tự mình khám phá thế giới xung quanh.
- Kiên nhẫn và không gây áp lực: Đôi khi trẻ sẽ gặp khó khăn và té ngã trong quá trình tậpn đi. Quan trọng là người lớn phải có sự kiên nhẫn và không gây áp lực lên trẻ. Hãy khích lệ trẻ đứng dậy và thử lại mà không trách móc hoặc la mắng.