Tôi thấy nhiều mẹ tung hô, ủng hộ bài viết 'Trẻ không ăn, hãy mặc kệ' thì thật vô lý. Theo tôi ta không thể cứ mặc định cái suy nghĩ trẻ không ăn thì thôi ta dẹp, nhịn một bữa hai bữa, một ngày hai ngày rồi trẻ sẽ tự khắc đói mà ăn. Tôi không đồng ý với ý kiến đấy. Lý do đơn giản là vì tôi đã làm rồi, và xin thưa : Tôi không thành công.
Cháu nhà tôi chỉ còn 1 tháng nữa là tròn 2 tuổi. Hồi 6 tháng cháu được 9 cân, bây giờ vẫn 9 cân. Cũng phải nói, con tôi trước đây rất thích bú mẹ. Tôi thì trộm vía nhiều sữa, sữa cũng tốt nên con tăng cân nhanh lắm. Vì con luôn ăn ngon ăn tốt, lên cân đều đều nên tôi hoàn toàn thoải mái, vui vẻ. Thật tình là so với chúng bạn thì tôi cũng khá tự hào, thậm chí có lúc tôi còn có suy nghĩ chê cười khi thấy bạn bè tôi hì hụi ép con bú sữa ngoài cho đủ “chỉ tiêu” mỗi ngày. Chỉ cần con ăn hụt 20, 30ml sữa thôi là bạn tôi lại lên facebook than thở. Tôi thấy thật nực cười!
Vậy mà khi tôi thực hiện cai sữa cho con và bước vào giai đoạn ăn dặm mọi chuyện thay đổi đến chóng mặt. Cháu nhà tôi cứ ăn miếng bột nào là nhè ra miếng đấy. Nhiều hôm ép con ăn 3 - 4 tiếng đồng hồ mới được 1/3 bát bột, mẹ vừa quay lưng chưa kịp bước ra khỏi phòng con đã nôn sạch. Cứ thấy ai bê khay ăn ra là khóc thét rồi lắc đầu nguầy nguậy. Mỗi bữa ăn của cháu luôn là 'cuộc chiến' của cả gia đình chứ không còn là của hai mẹ con nữa. Người dỗ dành năn nỉ, người đe nẹt, đòn roi… dù thế nào thì con trai tôi vẫn cứ không chịu. Thôi thì tôi cũng đã thử đủ kiểu: ngồi ăn, nằm ăn, bế ăn, tranh thủ lúc con ngủ lừa lừa cho ăn, bóp mồm bóp miệng con để đút ăn... Vẫn không ăn thua gì. Đút được thìa cơm, thìa cháo nào vào miệng, không nhè ra thì con cũng cứ ngậm không chịu nuốt. Đến giờ cả ngày cũng chỉ được lưng bát cơm, 200ml sữa, 1 hộp sữa chua.
Không cho con ăn rong thì cả ngày chẳng hết bát cơm (ảnh minh họa)
Tôi và chồng căng thẳng lắm, thường xuyên cãi vã chỉ vì con lười ăn. Chồng tôi thương con, không muốn ép. Thôi thì tôi cũng chiều. Thực hiện theo các mẹ, tôi quyết tâm bỏ đói để dạy con. Vào bữa con không ăn, tôi bê bát bỏ đi luôn. Ăn dăm ba thìa rồi chán, tôi cũng chẳng buồn ép. Cứ thế, có khi cả ngày con không ăn miếng cơm nào Cũng phải nói, cái hội lười ăn này chúng nó ương bướng lắm các chị ạ. Chẳng bao giờ tôi thấy con đói đòi ăn cả. Con tôi có thể nhịn thông bữa, cả ngày chỉ cần ăn 'lều xều' vài muỗng cơm. Đói thật đấy nhưng ăn vài thìa là đủ no, lại chạy đi chơi được. Kỷ lục có hôm, ăn nửa bát cháo từ 9h chiều hôm trước đến 11h đêm hôm sau mà con tôi vẫn “sống sót”. Tôi quả thật chán nản. Thôi thì “trời không chịu đất thì đất phải chịu trời”, tôi lại bước vào công cuộc chiến đấu với con để nhồi nhồi nhét nhét. Nhảy múa hát hò, tivi rồi ipad, thậm chí tôi sẵn sàng bắt chồng lấy ô tô ra đưa con đi 1 vòng để ăn hết bát cơm.
Cần nói, tôi chẳng chạy theo thành tích với ai, cũng chẳng nhìn con hàng xóm, nhìn con chị A, anh B nào hết. Chỉ là con mình gầy đến mức cận suy dinh dưỡng thế kia thì làm sao tôi chịu nổi? Tôi cũng chẳng mong con bụ con béo nữa nhưng gầy còm thiếu dinh dưỡng sẽ khiến con không khỏe mạnh, hay ốm đau. Như con gái chị dâu tôi đấy, cũng chỉ vì lười ăn, mẹ không chăm chút nên bây giờ thiếu chất, chiều cao hạn chế hẳn so với chúng bạn dù hai anh chị gen cũng chẳng phải thấp lùn. Các mẹ đừng nói rằng các mẹ bỏ đói con thế rồi con sẽ tự nhận ra, không được ép con này nọ. Thực ra trẻ con mỗi đứa một khác các mẹ ạ, không thể thấy mình thành công mà nghĩ con người khác cũng thế được đâu. Nhiều khi nhìn con lười ăn, gầy còm tôi cũng buồn lắm nhưng thôi cũng đành nuốt nước mắt vào trong để lại thà ép con ăn còn hơn để con nhịn đói.
Tâm sự của độc giả Hoàng Linh (Hoàn Kiếm, Hà Nội)
.