20 tuổi nếu các bạn không xác định được mục tiêu cho cuộc đời mình, cứ mải miết đi theo những thú vui xa hoa của cuộc sống, có ai chắc chắn rằng các bạn sẽ tồn tại vững chãi trong cuộc đời sau này? Lúc đó địa vị, tiền tài, năng lực đã thuộc về người khác rồi. Hãy cùng lắng nghe câu chuyện được trích từ cuốn "Mong Em Thật Hung Dữ Cũng Hãy Thật Dịu Dàng" tác giả Soa Y để hiểu rằng, cách bạn trải qua thanh xuân sẽ quyết định một phần không nhỏ đến cuộc sống của bạn, nghề nghiệp thậm chí là tương lai của bạn.
Tôi có một người bạn thân, cô ấy yêu phải một tên khốn kiếp mà tất cả mọi người đều ghét bỏ, thế nhưng cô ấy lại yêu tới chết đi sống lại, cho dù tên đàn ông kia đối xử với cô ấy tệ bạc thế nào, thậm chí có lúc còn động chân động tay. Tôi đã từng khuyên cô ấy rằng: "Cậu có lấy hắn ta không? Cậu đã từng nghĩ tới việc sẽ kết hôn cùng hắn không? Nếu như đáp án đều là không, vậy thì hãy nhanh chóng chia tay đi".
Thế nhưng trái lại với suy nghĩ của tôi, cô ấy đáp như sau: "Yêu đương mà cũng phải thực dụng tới vậy sao? Cứ yêu nhau thì nhất định phải kết hôn à? Tớ muốn nhân lúc còn trẻ tuổi, tranh thủ yêu đương vài người mà mục đích sau cùng không phải vì kết hôn. Có thể lãng phí thời gian vì tình yêu chỉ nghĩ thôi tớ đã cảm thấy vô cùng tuyệt vời rồi."
Cô em họ của tôi cũng vậy, vừa vào đại học suốt ngày chìm đắm trong việc lướt mạng, rồi tụ tập bạn bè hút thuốc, uống rượu, mặc cho gia đình có nghèo khó, nó vẫn cứ ra sức khoác đầy đồ hiệu lên người. Ai cũng cảm thấy lo lắng thế nhưng nó lại cho rằng: " tuổi trẻ thì phải như thế, phải trải qua những sai lầm, nếu như còn trẻ mà không biết chơi bời thỏa thích, vậy sau này sẽ chẳng còn thời gian nữa, cả ngày đều bị đè nặng bởi áp lực của công việc và gia đình."
Đúng là chẳng ai trách hay cấm đoán gì sở thích của họ thế nhưng dưới cái mác "tự do cá nhân", "tự chịu trách nhiệm", có phải là đang đi quá xa.
Các bạn khi còn ở quãng trẻ của cuộc đời chắc chắn có lý tưởng riêng, có quyền được kiểm soát thời gian nhưng không có nghĩa là cứ thế lãng phí nó. Quỹ thời gian và chất lượng có liên quan trực tiếp, nói theo cách khác thì việc bạn quản lý quỹ thời gian của mình sẽ quyết định chất lượng cuộc sống của bạn ra sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh xuân cực kỳ quý giá, bởi vì sự quý giá của nó nằm ở việc nó chính là một hạt giống, liệu bạn có thể đâm chồi nảy lộc thành mầm non, có thể tạo ra một khoảng trời riêng cho bản thân hay không, thì nền tảng được tạo dựng từ chính giai đoạn này. Con người có hai lần được ra đời: Một lần là theo nghĩa đen của việc được sinh ra, là rời khỏi cơ thể của người mẹ, đến với cuộc đời này. Lần thứ hai chính là mang nghĩa bóng, bạn đã trưởng thành, có thể bắt đầu chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình, và đương nhiên bạn phải chịu trách nhiệm với mọi lựa chọn của bản thân. Đa số giai đoạn trưởng thành của con người là khoảng hai mươi, hai mốt tuổi. Ở tuổi đấy, chúng ta bắt đầu chán ghét hai chữ "trẻ con", muôn được mọi người thừa nhận là một người trưởng thành, tự lập.
Nếu như nói chúng ta không thể chọn lựa lần sinh ra thứ nhất của mình, thì lần thứ hai của sự trưởng thành, chúng ta hoàn toàn có thể tự quyết đoán được. Nói chính xác thì chúng ta có quyền lợi cũng có nghĩa vụ phải làm như thế, làm sao để bước ngoặt đó thật đẹp, thật ngầu mới là điều quan trọng nhất. Nhưng thời đại hiện nay, có bao nhiêu người trẻ tuổi tự mình đánh mất đi cơ hội lựa chọn đó chứ?
Tôi muốn nói với cô bạn thân của mình rằng: "Bây giờ cậu yêu một tên khốn kiếp, lại còn vui vẻ vì điều đó, nhấn chìm chính mình trong đó, đợi tới lần sau khi lựa chọn người đàn ông tiếp theo, rất nhiều khả năng cũng sẽ gặp đúng loại người như vậy mà thôi, bởi vì quan điểm tình yêu của cậu sẽ không thay đổi theo từng người đàn ông đâu. Ngoài ra, một cô gái có thể dành nhiều sức lực tâm trí của mình cho chuyện hôn nhân chính là trước khi kết hôn, bản thân cậu cảm thấy có thể yêu đương bừa bãi, tự nhiên cũng sẽ cự tuyệt với những cuộc hôn nhân tốt đẹp thôi."
Còn với cậu em họ, tôi muốn khuyên: "Nếu như trong bốn năm đại học, em cứ luôn như vậy, chị chắc chắn rằng tới năm ba mươi tuổi, em vẫn chẳng có gì thay đổi, không có chút thành tựu gì cho bản thân. Hiện tại em cảm thấy lãng phí thời gian chẳng sao cả, đợi tới khi đi làm tự nhiên sẽ bỏ tâm sức theo đuổi, điều này là chuyện không tưởng. Hơn nữa, những cậu bạn đang chơi bời nhậu nhẹt cùng em, sau này tới khi em cần nhờ vả, chắc chẳng tìm nổi ai. Một đám người chỉ biết nhậu nhẹt chơi bời, không có yêu cầu đặc biệt gì cho bản thân tuyệt đối không thể nào đem lại ích lợi gì cho cuộc đời em cả."
Không ai có thể lãng phí thời gian, đặc biệt ở điểm khởi đầu của cuộc sống. Có người từng nói rằng: "Cuộc hẹn với tuổi hai mươi chính là trò chơi giành chỗ ngồi, mọi người chạy qua chạy lại, chìm đắm trong vui vẻ, thế nhưng tới tuổi ba mươi, âm nhạc dừng rồi, mọi người lần lượt ngồi xuống, tôi không muốn trở thành người duy nhất còn đứng".Thế nhưng khi qua tuổi hai mươi, nếu bạn không tích lũy đủ vốn sống, kinh nghiệm cho bản thân, muốn tìm một chỗ ngồi, chưa chắc đã thực sự ngồi xuống được.
Hãy tin tôi, bạn trải qua tuổi thanh xuân như thế nào, sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới nghề nghiệp, tình yêu và cuộc sống của bạn. Tôi đã gặp một vài người có tuổi thanh xuân rất tồi tệ, nhưng đến năm ba mươi tuổi mong muốn được đứng dậy, trong đó có người phải dùng gấp ba, bốn lần sức lực so với người khác mới có chút khởi sắc, còn có người, cho dù đã đứng dậy được, nhưng người ta vừa nhìn qua đã phát hiện ra được "lỗ hổng", đã thấy không kiện toàn.
Tuổi thanh xuân, chẳng ai lãng phí nổi!".
Có thể các bạn luôn nghĩ rằng mình cần phải biết mùi vị của tuổi trẻ, được sống hết mình, yêu hết mình nhưng các bạn lại chẳng bao giờ biết được rằng cái gì đã qua thì không thể lấy lại được. Cho dù là chơi cho biết thanh xuân cũng phải chọn cho mình cách chơi đúng, không vô vị, cũng chẳng lãng phí.