Tôi cùng cô bạn gái làm cho một tờ tạp chí đang tìm đề tài Xuân vượt qua chặng đường 200km trên chiếc xe máy từ TP.HCM và đến Đại Lào trong chập choạng chiều hiu hiu buồn của thị trấn cao nguyên. Gió rừng đã níu cái lạnh se se xuống.
Thị trấn lèo tèo mấy ngôi nhà lụp sụp bên cạnh cái chợ cũng lụp sụp với vài mẹt rau củ quả bày bán còn sót lại trong cái ngáp khó cưỡng của chị bán hàng. Tìm mãi mới thấy nhà trọ để có chỗ đặt lưng cũng là lúc trăng phía sau đồi nhú lên cùng cơn đói cồn cào và cùng lúc, vị tu sĩ gọi điện, mời dùng bữa chay đạm bạc giữa rừng sim.
“Chỉ thấy trái tim mềm trên lá cỏ”
Vị tu sĩ đứng lưng đồi sim đón chúng tôi trong bộ áo nhà chùa xám nhạt, gầy, đanh nụ cười tuột dốc không phanh. Bữa cơm chay với rau rừng vừa hái và khoai lang vừa đào trên đồi trong râm ran những câu chuyện về thơ ca, về con đường đến với thiên nhiên của vị tu sĩ cùng câu chuyện như là cổ tích vì sao lại có đồi 5.000 gốc sim này.
10 năm khổ hạnh, cật lực để cải tạo tự nhiên mỗi ngày ươm một cây, mỗi ngày đón những nhành hoa mới, cứ thế tím cả đồi sim, tím cả đồi sim như trong thơ Hữu Loan. Bây giờ 5.000 cây, đồi Phương Bối đã ngút ngàn xanh lá, tím hoa, thành nơi hò hẹn của biết bao đôi lứa, thành nơi nên vợ, nên chồng của biết bao mái ấm gia đình.
Sau bữa cơm chay đạm bạc nhưng tình... vàng, vị tu sĩ dẫn chúng tôi lang thang trên đồi sim. Ông chỉ tay vào những tảng đá nặng từ vài tạ đến cả tấn do nhiều người từ khắp nơi tặng. Ông khoe: “Những tảng đá này sẽ được đặt khắp đồi sim, khắc lên đó những bài ca dao, dân ca, những bản nhạc đi liền cùng năm tháng để bất cứ ai đến đây càng thêm yêu thiên nhiên, quê hương, đất nước ”.
Ông khoe xong thì tự thả mình trong miên man tiếng cười, tự thả những ngón tay dài gân guốc chạm vào đá. Khi tiếng cười của ông dứt thì tiếng thơ vang, không biết là nó vang từ cái vách ngực khô đét như tảng đá xù xì ngực ông hay từ chính mặt đá trầm ngâm triệu năm kia:
“Đá câm lặng giữa bốn bề gió nổi
Đá ban mai mà ta đã về chiều
Bám lên đá mới biết mình bằng phẳng
Đá se trời sắc sảo đến cô đơn..”.
Chỉ thấy trái tim mềm trên lá cỏ
Những đêm sương rơi ướt nỗi vô cùng
Ta liếm nhẹ lên trên từng chiếc lá
Thấm vị mặn đất trời không sao tả
Của tình thương vô lượng quả đất này”
Điều ít ai biết về vị tu sĩ có tên đời thường là Đức Vân
Người giống Obam, ừ, ai cũng biết. Một vị tu sĩ thích làm thơ, sáng tác nhạc, ừ, ai cũng biết. Một người nông dân trồng sim, ừ, ai cũng biết. Từ nhỏ ông phải sống như một con thú hoang trong rừng, không phải ai cũng biết.
Năm 12 tuổi, ông trốn nhà vào một ngôi chùa nhỏ với khát khao được học chữ. Không phải ai cũng biết. Nhưng có một điều rất ít ai biết tuy là cả đời ăn chay, sống khổ hạnh, tu hành nhưng trong ông luôn rừng rực một trái tim đòi yêu, khát yêu. “Làm sao tôi đứng thăng bằng, ô hay!” vị tu sĩ thú nhận.
Khi nghe tôi hỏi, dời xa trần tục nhưng vì sao trong thơ của ông vẫn vương víu nhiều hình ảnh “nude” không chỉ của nàng... thơ? Ông đã không đắn đo trả lời bằng một bài thơ với giọng đọc rất hào sảng:
“Các em hai trái quá căng
Làm sao tôi đứng thăng bằng, ô hay!
Nhờ trời trái đất mới quay
Còn tôi đứng lặng ngây ngô ra nhìn
Tất cả đều phải nín thinh
Riêng thằng ba xạo vừa rình vừa đi”
Và vị tu sĩ lý giải, làm sao một cái thằng sinh ra lớn lên với giống đực mà không yêu giống cái, không bao giờ có điều đó xảy ra, nhưng mà có như thế nào là tùy mình.
2 CD nhạc: Màu yêu thương; Hoa trái ngây thơ… với những tác phẩm ngợi ca tình yêu thiên nhiên, cuộc sống được nhiều ca sĩ nối tiếng thể hiện khá thành công như Thanh Thúy, Thùy Dương, Hồng Hạnh, Xuân Phú, NSƯT Tạ Minh Tâm…
Những bài thơ phổ nhạc của tu sĩ Đức Vân giản dị, không cầu kỳ trải chuốt nhưng lay động lòng người bởi sự sâu sắc, thiết tha, như Màu yêu thương, Đá núi, Vườn mẹ như mơ, Đồi trăng Phương Bối...
Bài: Xuyến Chi (Ảnh: Xuyến Chi và Tư liệu)