Em vốn hơn tôi hai tuổi lận, mặc dù luôn tỏ ra là "đàn chị" nhưng đối với tôi, tâm hồn em vẫn như một con bé chẳng hơn. Tôi và em biết nhau đã từ lâu lắm nhưng mãi đến khi tôi bước chân vào cổng trường đại học, lại ở cạnh phòng trọ của em, tôi mới nhận ra em chính là mảnh ghép mình còn thiếu. Chúng tôi ở cạnh nhau, đi qua suốt hơn 2 năm trải dài bao kỉ niệm. Những con đường Hà Nội chất chứa cũ mèm thương nhớ, tôi đã thừa nhận nỗi nhớ em trước khi em nói ra câu này rất lâu. Vậy mà em đáp lại tôi như thể đó là một câu nói bỡn của bạn bè cho vui, và lảng tránh...
Tôi nhớ lần ấy mình tỏ tình với em. Một đêm Hà Nội lạnh cắt da, những nỗi chán chường vì quá nhiều điều rắc rối, lần đầu tiên tôi say mèm như vậy. Tôi gõ cửa phòng em giữa đêm, ôm chầm em rồi hét toáng lên: "Anh thích em ". Kết quả của lần đó, em cho tôi cái bạt tai đau điếng vì "tội láo xược", đẩy tôi về phòng rồi nghỉ chơi suốt một tuần liền. Tôi ngẩn người suốt một tuần ấy, đụng việc gì hỏng việc đó và ngày nào cũng đều đặn mò qua nhà em xin lỗi dù tôi chẳng có lỗi gì. Tôi thích em đâu phải lỗi gì ghê gớm, chẳng qua em cứ cố chấp thôi.
Em mê văn, cũng nghiện thơ nữa. Suốt ngày cày cục viết viết lách lách mà không để hở cho tôi xem bao giờ. Tôi cũng không hiểu vì sao em mê những thứ lãng mạn vầy mà không bộc lộ chút lãng mạn ấy trong mối qua hệ của chúng tôi? Một chút cởi mở, kể cả mộng mơ thì không đến nỗi em bỏ đi biền biệt rồi lại xuất hiện, thừa nhận em nhớ tôi. Em bảo một ngày nào đó nhất định sẽ có cuốn sách cho riêng mình, tôi ậm ừ rồi cười phá lên. Em cau mày hờn dỗi, lại nghỉ chơi thêm một tuần nữa. Tôi dở khóc, dở mếu vì "bà chị" của mình, đã bảo em trẻ con không để đâu cho hết dù luôn muốn tôi gọi là chị kia mà.
Tôi học em, cũng thích đọc thơ, một vài cái tản mạn nho nhỏ được chia sẻ trên newfeeds, chẳng phải vì em mà bởi có đôi lúc, tôi cảm nhận như ai đó đang nói hộ nỗi lòng mình.
Em qua nhà tôi thường xuyên, dụ dỗ tôi làm chuột bạch cho những món ăn em mới thử nghiệm. Dù đôi lúc mất tiền mua thuốc tiêu hoá nhưng tôi luôn tự hào phải biết, người đầu tiên được thử kia mà. Như thế có nghĩa là với em, tôi đã trở nên thân thuộc. Còn với riêng tôi, em đã đặc biệt ngay từ cái phút giây em cùng tôi dạo chơi qua mọi nẻo đường Hà Nội, rồi lặng thinh, khóc nấc trên vai tôi khi em kể tôi nghe về mối tình đầu đã trót dở dang, tôi thấy nước mắt em thấm vào ngực áo mình lạnh buốt. Thế đấy, "bà chị" cũng có lúc phải nấc lên trên vai thằng em ngày thường quen dạy dỗ, tôi thương em nhưng mủm mỉm cười, tôi nhất định sẽ không làm em khóc như ai kia từng vô tâm, hờ hững.
- Thôi, chị mày sẽ đền bù bằng bữa trưa nhé!
Thân nhau là thế, chia sẻ mọi điều là thế nhưng giữa tôi và em vẫn luôn có khoảng cách phân chia hết sức rạch ròi, là em vẽ. Cứ mỗi độ tôi định nói ra điều gì đó đặc biệt hơn mức bình thường trong mối quan hệ của chúng tôi thì đều bị em chặn họng. Câu tỏ tình tôi tập cả chục lần trước gương, em chỉ nói một câu nó đã bẹp dí như quả bóng bị xì hết hơi. Vậy đấy, tôi vẫn phải là thằng em ngoan ngoãn mò sang xin lỗi bà chị của mình sau mỗi bận "trót dại" thốt ra những lời yêu thương không kìm nén được. Hộp thư tin nhắn của tôi hầu hết là em. "Chúc ngủ ngon", "chúc gái già ngủ ngon",...
Tốt nghiệp đại học, em chuyển nhà đột ngột để tiện cho công việc, chúng tôi gặp nhau ít hẳn đi vì không thể thường xuyên chạy qua chạy lại nhà nhau như trước nữa. Tuy rằng em vẫn vậy, vẫn dạy dỗ và nạt nộ tôi như thằng em trong gia đình, thi thoảng đặt một vài món ăn em mới thử nghiệm trước cửa phòng trọ của tôi rồi lại vội vàng với công việc. Có lần tôi đến thăm nhà mới của em mà không báo trước vào một sáng chủ nhật vắng lịch làm thêm, đang loay hoay trong gian bếp nhỏ xem có thứ gì đó để ăn, em bước ra làm tôi mém sỉu.
- Người đã xấu còn thích ăn mặc tuỳ tiện !
Thú thực khi nói ra câu đó, tôi chưa bao giờ nghĩ em xấu. Chỉ là ý nghĩ về khoảnh khắc em đến gần một gã trai nào đó mà cười đùa vui vẻ, tôi thấy mặt mình nóng bừng lên. Em suýt khóc khi tôi nói câu đó, tôi nhận ra mình hối hận. Phải rồi, cô nàng trẻ con này, sao tôi không nghĩ ra chứ. Dù có bộc lộ mình cá tính và mạnh mẽ mấy, em vẫn rất dễ tổn thương chỉ vì một câu đùa bỡn. Tôi bất giác đưa tay vuốt tóc em, nói vội:
- Đùa đấy! Đừng có tin!
Em đưa tay gạt chút nước mắt vừa vương trên rèm mi đen láy rồi đẩy tay tôi ra:
- Ai thèm khóc! - rồi lấy lại giọng vui vẻ rất nhanh, em đùa tôi:
- Đi, đi chợ, nhanh lên!
Thời gian thấm thoát trôi nhanh, tôi đã ở quãng thời gian cuối cùng của đời sinh viên, còn em, sau bao nỗ lực cũng sắp có cuốn sách đầu tiên của riêng mình. Em hẹn tôi nhất định phải đến buổi ra mắt sách, xem em "chém gió" giỏi như thế nào khi đứng trước bao nhiêu người, hãnh diện giới thiệu về cuốn sách của riêng mình. Tôi cười, hứa một lời chắc chắn rằng mình sẽ đến, không quên "ra điều kiện" em phải đến tặng hoa rồi ôm tôi một cái trong buổi thuyết trình luận văn tốt nghiệp. Em lườm tôi rất dài rồi cốc vào đầu một cái đau điếng:
- Dám ra điều kiện nữa hả? Được, chị sẽ đến tặng hoa, tiện thể tặng luôn mày vài quyền mới học được ở trung tâm luyện võ.
Tôi lại cười rồi nhìn em trìu mến, em lườm tôi thêm cái nữa và không quên dặn thêm trước lúc tôi ra về:
- Chuẩn bị ra sách nên hai tuần tới chắc chị không đến đâu. Ăn uống tử tế vào mà ôn thi đấy! Có quá nhiều thứ chị mày phải lo rồi...
Tôi về, tơ tưởng đến cái ngày ra mắt sách. Em đứng trên giới thiệu oai phải biết, độc giả bên dưới sẽ trầm trồ, còn tôi, hãnh diện mà rằng với mọi người: " bạn gái tôi..". Tôi sẽ ngồi phía dưới, nhìn em chăm chỉ bằng ánh mắt kiên định để em hết run sợ mỗi khi nhìn xuống. Chẳng biết em theo tôi vào tận trong giấc ngủ ra sao, chỉ biết sáng hôm sau thằng bạn cùng phòng quát ầm lên: " Tối qua bố tướng ăn phải bả hay sao? Kéo hết chăn rồi cười sặc sụa làm tôi không ngủ được", tôi cười ngượng ngịu né cái nhìn " điều tra" của nó. Trời, mới có mấy ngày không gặp mà tôi tơ tưởng đem đến độ ấy sao?
Cái ngày tôi mong chờ sắp đến, tôi ốm. Sốt miên man mấy ngày liền. Đêm, tôi lịm đi, không biết sự tình ra sao mà sáng ra, tôi thấy mình trong bệnh viện và mẹ kè kè chăm sóc bên cạnh. Hoá ra tôi sốt quá cao và mê man không biết gì nên thằng bạn gọi xe chở tôi vào bệnh viện và nhân tiện báo cho cả mẹ tôi. Tôi hồi dần, xuất viện luôn trong ngày dù đầu óc còn chuếnh choáng rồi giục mẹ về nhà chăm sóc ba và mấy đứa nhỏ, mẹ dùng dằng mãi mới chịu để thằng bạn tôi chở giùm ra bến xe.
Tôi thấy ruột gan mình cuộn lên. Sao tôi lại quên cái ngày quan trọng này? Tôi lục tung điện thoại, 7 cuộc gọi nhỡ và 5 tin nhắn của em.
13h30: E hèm, đến chưa vậy? Nhìn chị mặc cái váy này ổn không?
13h40: Chưa đến à? Run quá!
13h50: Chị run sắp ngã rồi, mày chưa đến à?
13h55: Nhanh lên, còn năm phút nữa thôi!
17h45: Chị cứ tưởng mày sẽ đến. Thôi, cố nghỉ ngơi cho khỏe rồi mà ôn thi. Chị không giận. Chẳng là gì của nhau để có được cái quyền đó. Chắc chị đi xa một thời gian...
Tôi sững sờ như người mất hồn. Cơ hội duy nhất để chứng tỏ mình có thể làm chỗ dựa cho em đã mất đi một cách ngu xuẩn như thế này đây. Còn với Chi, em đang hiểu lầm điều chi đó. Tôi bấm nát phím điện thoại vào số của em, thuê bao không liên lạc được, nhắn tin không có hồi đáp. Tôi đến nhà tìm em, người ta bảo em trả phòng rồi và không biết đi đâu. Em khoá facebook, tất cả mọi thứ có thể liên lạc em đều xoá sạch. Tôi không còn cách nào khác, đành giữ lòng hối hận, xa xót mà ôm bóng hình em nơi sâu thẳm con Tim. Tôi không thể vỡ oà nước mắt vì xét cho cùng, chúng tôi...chẳng là gì của nhau, cái dòng tin bật ra thành tiếng nghe sao đau lòng thế? Phải. Phải. Chẳng là gì. Chỉ tại tôi ngu ngốc.
Tôi trở lại là tôi như những tháng ngày chưa gặp em nhưng chẳng ai nhận ra tôi cười ít hơn và về - đi căn phòng trọ của mình như một cái bóng , lặng lẽ, ơ hờ. Tôi nhớ em điên đảo những đêm mưa lạnh. Đôi mắt veo trong, mái tóc ngắn hất không đường lối và còn cả dòng tin sau cùng của em: " Chẳng là gì của nhau..." . Em có muốn không? Tôi luôn sẵn sàng là người che chở. Em có tin không? Tôi sẵn sàng yêu em không màng nghi kị. Em có hiểu không? Tôi khao khát nghe em gọi tôi một tiếng đầy tin yêu, tôi sẵn sàng đỡ em những đoạn chông gai nhất. Em đi rồi, ai thấu lời tôi hỏi?
Tôi gặp lại em một chiều thu Hà Nội lá ngợp vàng góc phố như những ngày xưa em xí xớn, lanh chanh cùng tôi đạp xe một góc phố quen những chiều vắng muộn, chỉ nghe thấy âm thanh của gió vi vu và tiếng lá xạc xào. Em chẳng khác hơn xưa, nom có phần yếu đuối dù nét mặt kiêu kì vô độ. Tôi thấy lòng mình chuếnh choáng men say hạnh phúc. Con tim không rộn ràng như những ngày tháng bồng bột nhưng nồng ấm một niềm tin yêu đến lạ. Em nói từ hồi rời đi đến giờ vẫn chưa làm hộp kim chi thứ hai nên chắc tay nghề cũng không tiến bộ là mấy.