Vài sợi đu đủ bào mỏng tang, trắng xanh. Vài hạt lạc rang cháy cạnh, cộng thêm ít nước trộn chua chua, ngọt ngọt. Thế thôi cũng thấy được sự hấp dẫn của món ăn. Trong thế giới vô vàn món nộm ấy, thì nộm thịt bò dường như thông dụng nhất và cũng được nhiều người ưa thích nhất. Những kẻ sành ăn nộm vẫn kỳ nèo cho được miếng gan khô thật hợp khẩu, kẻ yếu răng lại chê miếng gân sậm sựt. Dăm lá rau thơm. Dúm lạc rang thơm lừng đứng dầm chân thứ nước vừa đủ chua mặn ngọt. Điểm thêm thìa tương ớt - lạc chịu chương đỏ ngời lên như một vết son. Cuộc đời với đủ mùi vị hạnh phúc và khổ đau hóa thân trong hương vị của đĩa nộm.
Hàng nộm góc chợ để bán cho các bà, các cô loại "gái dở đi rình của chua". Quý ông nam nhi muốn ăn nộm có giang sơn riêng. Nộm là mồi đưa cay. Nguyên dọc con phố ngắn nhất Hà Nội, theo nhà văn Băng Sơn, thông từ đầu Cầu Gỗ chỗ cổng chợ Hàng Bè ra bờ hồ Hoàn Kiếm là giang sơn của nộm. Phấp phới áo lụa, lóng lánh sơn mài nơi cửa hiệu bán cho khách Tây. Nộm vẫn ngự trên hè đường, có biển hiệu cả chữ ta lẫn chữ Tàu đàng hoàng. Muốn hóng chuyện gì cứ ra đấy ngồi ăn hết đĩa nộm là nạp đủ thông tin. Có thêm giọng lè nhè quá chén cũng là sự thường.
Từ mấy chục năm nay, có một ông già đeo kính trắng vẫn đèo theo cả một giang sơn chua cay mặn ngọt đằng sau chiếc xe đạp cà tàng đêm đêm đi khắp 36 phố phường Hà Nội. Ông không cất một tiếng rao. Chỉ có nhịp gõ chiếc kéo cắt thịt bò khô lách cách và mùi tỏi phi thơm lừng như một ám hiệu cho khách quen.
(Theo Sành Điệu)