Người cũ à, cảm ơn anh đã chinh phục em rồi lại phản bội em như thế. Có lẽ cuộc sống của em quá tầm thường và tẻ nhạt đến mức anh là điều duy nhất từ trước đến nay đủ sức mạnh để làm xáo trộn tất cả... Nhưng quen anh, chia tay anh, khi mà thời gian đã khiến những vết thương trong tim em lành lại thì em không còn nghĩ như vậy nữa. Em vẫn có thể chúc anh hạnh phúc nhưng sẽ không quan tâm đến chuyện anh có hạnh phúc hay không. Em sẽ sống thật tốt, sẽ rạng rỡ, xinh đẹp, nhiều tiền và quyến rũ hơn, nhưng đó là vì em muốn như vậy chứ không phải vì mong anh nhìn xem em hạnh phúc nhường nào.
Người cũ à!
Ngày trước em từng đọc được ở đâu đó một câu mà em bị ấn tượng ngay lập tức: "Trong tình yêu, người ra đi mới là kẻ mạnh". Khi ấy em tưởng rằng đúng, thậm chí từng nghĩ sau này khi mình yêu ai đó mà mối quan hệ bị rạn nứt thì em sẽ là người nói lời chia tay trước chứ không phải "thằng đó". Chia tay nhưng tối thiểu sẽ ngẩng cao đầu mà bước đi trong vinh quang, không thể để lâm vào tình trạng bị đá được.
Nhưng sau này khi quen anh, chia tay anh đã khiến em nghĩ khác. Trong tình yêu, người ra đi chưa chắc đã là kẻ mạnh. Ra đi nhưng mà còn phải xem vì lý do gì đã, nếu bị hờ hững, nếu bị phản bội... nên phải nói lời chia tay trước thì chẳng có gì đáng để tự hào mà mạnh với chẳng không mạnh. Em nói đúng chứ?
Trước khi quen anh, chia tay anh, em cũng tưởng rằng câu "Ai yêu trước người ấy thua" là đúng nhưng sau này mới nghiệm ra rằng hóa ra không phải vậy. Có thể thoạt đầu bạn không phải người rung động trước nhưng chẳng có gì đảm bảo rằng về sau bạn không "say đắm" bằng người kia. ít nhất với bản thân em, câu ấy không chính xác.
Quen anh, chia tay anh khiến em cay đắng nhận ra rằng: Trong tình yêu, người nào hờ hững hơn, tuyệt tình hơn,ít đau khổ hơn, người đó mới là kẻ mạnh, như anh vậy đó. Tất nhiên, cái thú vị nào cũng đều có hai mặt của nó. Nếu yêu theo kiểu ấy thì chắc chắn sẽ không bao giờ có một tình yêu sâu đậm nhưng khẳng định rằng sẽ ít đau khổ hơn. Bởi lẽ càng coi trọng cái gì thì lực sát thương của cái đó với bản thân càng lớn. Anh thấy có đúng không?
Trước khi quen anh, chia tay anh, em đã từng nghĩ đến chuyện mình sẽ đối mặt với người cũ như thế nào sau khi chia tay. Em biết rằng có lẽ em nên chúc người ấy hạnh phúc kèm theo nụ cười bình thản. Nhưng sâu thẳm trong trái tim em nghĩ rằng người từng khiến em đau khổ thì chẳng xứng đáng có được hạnh phúc. Em càng không cao thượng đến mức có thể rộng lượng chúc phúc cho tình cũ, kể cả là giả bộ thôi em cũng không muốn. Em đã tự nhủ rằng mình phải sống thật tốt, phải rạng rỡ, xinh đẹp, nhiều tiền và quyến rũ hơn để "hắn" phải thấy ân hận khi đã lìa xa em.
Nhưng quen anh, chia tay anh, khi mà thời gian đã khiến những vết thương trong tim em lành lại thì em không còn nghĩ như vậy nữa. Em vẫn có thể chúc anh hạnh phúc nhưng sẽ không quan tâm đến chuyện anh có hạnh phúc hay không. Em sẽ sống thật tốt, sẽ rạng rỡ, xinh đẹp, nhiều tiền và quyến rũ hơn, nhưng đó là vì em muốn như vậy chứ không phải vì mong anh nhìn xem em hạnh phúc nhường nào.
Người cũ à, cảm ơn anh đã chinh phục em rồi lại phản bội em như thế. Có lẽ cuộc sống của em quá tầm thường và tẻ nhạt đến mức anh là điều duy nhất từ trước đến nay đủ sức mạnh để làm xáo trộn tất cả. Dù đau đớn nhưng em vẫn luôn biết ơn đoạn hồi ức ấy. Vì nhờ anh mà em đã độc lập và trưởng thành lên không ít, vì nhờ anh mà em thấu hiểu hơn bao giờ hết ý nghĩa của câu nói: "Điều ngược lại với tình yêu không phải sự ghét bỏ mà là sự thờ ơ". Bây giờ, em cuối cùng đã có thể tự tin mà khẳng địnhvới chính mình rằng em đã quên anh và em thật lòng chúc anh hạnh phúc.
Hạo Hạo -