Cả năm nay quanh quẩn cũng chỉ có những chuyện nói về anh. Nhưng bây giờ chúng ta chia tay rồi. Một cái kết đã được dự đoán trước từ lâu bởi vì em không phải là mẫu người anh thích. Anh thích một cô gái tóc dài, dáng chuẩn, da trắng, nói chuyện ngọt ngào và chiều chuộng anh. Còn em, một cô gái tóc xù, da ngăm, lùn tịt lại còn nói chuyện ngỗ ngáo nữa. (Vậy mà không biết sao anh chịu đựng được mấy tháng qua, chắc có lẽ muốn tìm một cảm giác lạ).
Mặc dù em yêu anh, phải thừa nhận là em rất yêu anh nhưng em đã quá mệt mỏi rồi anh ạ. Mệt vì phải hứng chịu sự lơ là của anh, anh thờ ơ rẽ bước qua khi thấy em mặc dù điểm đến của anh là đường thẳng. Mệt vì ngày đêm lo lắng cách làm cho anh vui, nhưng cũng không quá quản thúc anh vì sợ anh khó thở, khi mà các cô gái cứ bâu lấy anh, người cũ, em gái, bạn thân ai anh cũng quan tâm, còn em?
Yêu có phải là chia sẻ cho nhau? Em có giấu anh gì đâu trong khi nỗi niềm riêng anh giữ lấy một mình. Bao nhiêu lần sa đọa vào cuộc chơi thâu đêm, có bao giờ anh nghĩ đế cảm giác của em khi em phải nghe người khác kể lại những câu chuyện ấy. Người ta thậm chí bảo em gọi anh về vì anh đã quá say rồi nhưng, liệu em gọi thì anh có chịu về?
Cấm? Em không thể cấm anh đi chơi khuya, không thể cấm anh quan tâm người cũ, không thể cấm anh hỏi han ân cần với em gái kết nghĩa, không thể cấm anh bỏ bê việc học. Nhưng em nghe theo mọi lệnh cấm từ anh, anh cấm em đi với bạn thân là nam, anh cấm em uống bia, anh cấm em chơi với bạn xấu, em hiểu tất cả là tốt cho em còn anh cấm em hiểu anh thì em biết làm thế nào?
Đau? Anh có hiểu cảm giác của em khi em tình cờ nghe anh than vãn với bạn em rằng em không chịu thể hiện tình cảm với anh? Anh nói người cũ dù xa xôi nhưng hàng ngày vẫn ghe thăm anh, người cũ không biết uống rượu bia nhưng mỗi khi anh buồn đều có mặt còn em thì không bao giờ, anh bảo rằng vòng tay em ôm không ấm vì anh chẳng cảm nhận được cảm giác yêu thương. Phải làm sao đây? Khi anh bước ra đường anh có bao giờ nhận ra em, có bao giờ nói chuyện với em mà cứ lạnh lùng như thế thì làm sao em dám chạy đến bên anh? Vì em là con gái mà sao anh không hiểu cho em? Vậy suốt gần 2 tháng em bị thương không đi đứng được thì anh có qua thăm 1 phút nào không hay đi ngang giả bộ ngó lơ.
Chuyện thì dài mà kể ra anh trách em là người lí lẽ. Chia tay em níu kéo mãi chẳng qua là vì thói quen có anh đã hiện hữu quá lâu không thể thay đổi trong sớm chiều được. Anh có thấy bây giờ em độc lập sống vẫn tốt hơn lúc có anh không? Người thương em không thiếu chỉ là em không chịu mở lòng, nhưng ít ra em biết được họ sẽ không bắt em chấm dứt liên lạc với 1 người bạn thích em để rồi mình cứ vẫn đều đều thả lời ngon ngọt với biết bao người khác. Con gái không mạnh mẽ thì yếu đuối cho ai xem, anh xem à? À không anh có bao giờ nhìn em trong đám đông đâu.
Em mong mối quan hệ mới của anh được tốt đẹp, người ta yêu anh và lo lắng cho anh như em đã từng. Sức khỏe anh không được tốt thì không nên thức thâu đêm với khói trắng. Bụng dạ không tốt thì đừng cố chấp ăn những món cay để ra oai. Sợ độ cao thì đừng có hùa theo lũ bạn chơi tàu lượn siêu tốc. Bởi vì em không bên cạnh anh nữa rồi nên em sợ không ai quan tâm anh như thế. Không ai biết rằng khi anh đi úp mặt hay đi chậm là anh đang buồn, khi anh đi ngẩng mặt lên là anh vui cũng không ai biết bên trong của sự phong độ, hào nhoáng kia là một cậu trai có tâm hồn rất dễ tổn thương vào ban đêm.
Áo cặp ta mua em hay đòi vì em sợ người khác mặc nó, đừng nghĩ xấu cho em. Ngang dọc ngược xuôi em mãi giữ nhưng kỉ niệm ngày mình bên nhau trong rất sâu của trái tim.
Mận Vani -