Tuổi 23- Mọi thứ nơi tôi lại quay về con số không - theo đúng nghĩa. tình yêu thì bị phản bội , nói đúng hơn là bị cắm sừng. Tôi vừa cười nhạt đấy. Còn tiền bạc thì không một xu dính túi, Bố Mẹ phải lo công việc cho, đương nhiên số tiền không nhỏ. Tôi bắt đầu cảm thấy cuộc sống khó thở hơn, y như cái ngày cách đây gần 4 năm về trước vậy, cũng là thời điểm quyết định. Mọi thứ cũng số 0, cũng trống rỗng, cũng mịt mờ, cũng hoang mang và giờ nó lại lặp lại.
Chẳng hiểu tôi đang đi vào đường nào đây nữa, hay lại là ngõ cụt? Tôi sợ cảm giác đó, cái cảm giác nước mắt trào lên đến mi rồi mà vẫn cố phải nuốt trôi xuống cổ đắng ngắt như thế này, cái cảm giác đau đớn đến quặn lòng. Có phải do tôi không đủ mạnh mẽ vượt qua hay bởi vì bản thân tôi vốn không được mạnh mẽ?
Tình yêu - hai chữ này đáng ra tôi không nên nhắc đến vào thời điểm này, nhưng chính nó đã làm tôi tăm tối, đã làm tôi suy sụp. Tôi đã rất cố gắng để không phải mất nước mắt quá nhiều, cố gắng trấn an bản thân, rằng: "Mọi chuyện không tệ như mình nghĩ, rồi sẽ không sao hết.." nhưng sự thật thì luôn đau đớn và phũ phàng. Tháng ngày qua, tôi đã phải chứng kiến những cảnh tượng mà chưa bao giờ trong tình yêu tôi phải trải qua. Tôi biết, chuyện yêu đương, không thể không có lừa dối, nhưng lừa dối chuyện mờ ảo có người thứ ba xen vào, tôi-chưa-từng-nghĩ mình lại chính là người phải chấp nhận.
Một con người tôi hết mực tin tưởng, cho dù điều đó tôi không bộc lộ ra ngoài, chắc chắn họ cũng không biết tôi tin tưởng người đó đến như thế nào. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, tôi tuyệt nhiên vẫn bỏ qua cho dù đã dằn vặt lương tâm mình rất nhiều. Nghĩ lại, chẳng hiểu vì điều gì? vì tôi vẫn còn chút niềm tin nơi họ hay bởi vì tôi thừa bao dung đến vậy. Nhưng cho dù tôi có tha thứ ngàn lần đi nữa thì có lẽ câu chuyện‘ngựa quen đường cũ’ vẫn là đoạn chấm lửng dài mà tôi không thể lường trước được!
Những gì họ nói với nhau, tôi như con khờ ngồi lần mò đọc từng chữ một. Nước mắt cứ theo đó mà trào ra. Những gì họ chăm chút cho nhau, tôi như con khờ lặng lẽ đứng nhìn. Những gì họ trao cho nhau, tôi như con khờ im lặng cảm nhận trái tim đang cào xé, đang rỉ máu, từng luồng khí nóng ran đang tan vỡ chảy dọc từ mặt lan ra toàn thân. 3 tháng qua, họ không hề biết tôi đã phải trải qua những gì, 3 tháng qua, thật tâm tôi chỉ mong tôi đang hiểu lầm, tôi đang trong một giấc mơ không hề có thật. Mỗi lần nói chuyện, tôi đã cố nói thế nào để không bị lộ rằng tôi đang hoang mang, nhưng những ngày dài không nói chuyện với nhau với nhiều lý do, tôi cũng hiểu ra một phần câu chuyện.
Tôi không thể vùng vẫy lên mà nói rằng "Hãy thôi cái việc làm dối trá này lại, tôi không phải con rối ở giữa để nhìn hai người diễn.." bởi vì, câu truyện đó được bao bọc rất tốt với lý do "chỉ là giúp thôi". Mặc dù vậy, tôi vẫn hi vọng tôi hiểu lầm, niềm hi vọng mong manh đến đáng sợ của một đứa con gái vốn chẳng được mạnh mẽ như vẻ bề ngoài.
Tôi cố giấu tất cả những gì còn xót lại trong khóe mắt. Tôi đưa chúng vào bóng đêm mà hành hạ. Tôi thức khuya nhiều hơn, suy nghĩ cũng nhiều hơn và gần như kiệt sức. Tôi như tự bóp nát chính con tim mình vậy. Đau! Tôi không đủ can đảm để mà gào khóc trên mạng xã hội để ám chỉ ai cả. Tôi đã off tất cả, không phải để họ cố gắng tìm thấy tôi để giải thích, mà chỉ là tôi muốn được bình yên, tôi muốn có chút không gian để suy nghĩ lại mọi chuyện... rằng tôi-sai-ở-đoạn-nào trên cái quãng đường dài này..
Phải, tôi đã có được câu trả lời cho riêng mình. Hiện tại suy nghĩ của tôi chưa thực sự thông, vẫn còn nhiều ngang trái và tàn tro lắm, đúng, có cả hận thù, làm sao có thể bỏ qua nhanh như thế được, bản thân lại là đứa thù dai và nhớ lâu. Nhưng tôi biết, tôi sai ngay từ khi tôi tha thứ cho họ lần thứ 2. Người ta nói đúng ‘có lần 1 ắt sẽ có lần 2’- tôi hiểu từng chân tơ kẽ tóc câu nói này rồi.
Anh cứ ngọt ngào đi, cứ trao cho nhau những gì mà anh mang danh là ‘người tốt’ đi. Anh cứ làm ‘diễn viên’ thật tốt vào nhé vì bản thân anh đã muốn làm những việc như thế rồi mà. Tôi biết hết tất cả, chỉ là tôi không muốn nói để xem anh có điểm dừng không, nhưng hình như tôi sai nhiều quá, tôi sai hết lần này sang lần khác. Lần nào anh cũng nói ‘mọi thứ không như em nghĩ’, ừm, vậy chắc khi nào anh đăng ảnh cưới hay ảnh ngủ chung giường với người ta thì anh mới bắt tôi tin?
Ai sẽ đảm bảo cho tôi rằng, khi nói chuyện với người ta, anh không nói những lời như đã nói với tôi? Ai đảm bảo rằng anh không có tình cảm với cô ta?? Chắc chỉ có đứa khờ khạo như tôi mới tin anh lâu đến vậy.
Tôi sợ những việc anh làm đằng sau lưng tôi. Tôi sợ những lời hứa không có trọng lượng của anh. Tôi sợ tất cả những gì anh nói...Tôi cứ nghĩ mối quan hệ này anh sẽ là người luôn tôn trọng nó hơn cả tôi, nhưng nào ngờ, thời gian đó liệu có quá ngắn không để anh có một mối quan hệ khác.
Tôi biết, nếu không có tình cảm, anh sẽ không bao giờ giúp người ta. Tôi cũng biết, những người con trai như anh luôn muốn bảo vệ một đứa con gái yếu đuối hơn mình chứ không phải một đứa-mạnh-mẽ như tôi. Tôi biết câu chuyện làm ‘việc tốt’ của anh chưa-thể-dừng lại ở đây. Và tôi cũng biết, anh còn có nhiều-hơn-thế-nữa những gì tôi phải nhìn thấy..
Anh giải thích cũng hay đấy NHƯNG xin lỗi trực giác tôi luôn đúng, và niềm tin của tôi đặt nơi anh đã cạn!
Còn bây giờ, chúng ta đã giải thoát cho nhau!
11915
Ngọc Zenn -