Một người con út trong gia đình, một cô sinh viên với một cuộc sống không hề có động lực, không hề giống những nhân vật trong những cuốn truyện ngôn tình lãng mạn, trong những mẩu chuyện đời sống thú vị hay trên một số bộ phim vẫn thường xây dựng, sao mà mơ mộng đến thế, sao mà thơ ngây đến thế. Họ có hoài bão và dám thực hiện nó, nhưng tôi thì không, tôi không tìm được con đường mình muốn đi. TÔI – một con chuồn chuồn cứ bay, bay, rồi bay mãi trên khoảng trời mênh mông mà không có phương hướng. Chỉ biết là đằng trước không có vật cản, trên trời không mưa không nắng, cứ thế mà bay thôi nghĩ nhiều làm gì. Bay mãi cho đến khi gặp được bầy đàn của mình, thôi thì lại bay vào hàng thôi, cứ thế đi theo lưng họ, đúng thế, cứ lao đi như thế, nghĩ nhiều làm gì mình có biết đường đâu cơ chứ. Nhưng nghĩ lại thì...thấy có chút gì đó mệt mỏi.
Thật ra tôi không phải người con ngoan ngoãn nghe lời cha mẹ như thế. Từ trước đến nay bố mẹ bảo gì, làm gì ăn gì đều phải ép buộc. Lớn lên rồi bản tính khó bảo lại càng được thể lấn tới vì cứ nghĩ bản thân lớn rồi, tự mình quyết định, tại sao phải làm theo những ý kiến mà mình không thích cơ chứ? Trong thâm tâm tôi là một người rất yếu đuối nhưng luôn tỏ ra mình là người có cá tính mạnh mẽ. Tôi mặc quần áo con trai, cắt tóc tomboy, dáng điệu đi lại thô kệch nhưđàn ông nhưng tất cả chỉ là ngụy trang, giả tạo để tạo cho mình một cái cá tính mạnh mẽ không ai đụng vào được, xù lông như chú nhím, cố gắng xua đuổi mọi thứ xung quanh và thậm chí cả những người quan tâm đến mình chỉ vì tôi sợ bị tổn thương. Tôi là một người khép kín và nhút nhát.
Sau khi học xong đại học và sắp ôm tấm bằng tốt nghiệp không mấy xuất sắc ra ngoài xã hội tìm kiếm công ăn việc làm, tôi cảm thấy lạc lõng và khó khăn từ những bước đầu tiên vì những lý do sau đây mà tôi nghĩ rất nhiều bạn cũng bị vướng mắc nhưvậy:
- Áp lực từ gia đình
- Chưa chuẩn bị tốt hành trang đi xin việc (chứng chỉ ngoại ngữ, tin học, kiến thức không vững, thiếu kinh nghiệm,..)
- Không đủchuyên môn
- Giọng nói khô không khốc...
Tôi đã từng đọc rất nhiều mẩu báo, rất nhiều các bài góp ý trên diễn đàn trẻ nói về sự thất vọng, chán chường khi tìm kiếm việc làm thời buổi hiện nay. Tôi biết trong quãng thời gian dòng dã 4 năm đại học và trước đó nữa, tôi chỉ ru rú ở góc phòng không chịu đi ra ngoài tìm việc, va vấp với thế giới hay tham gia vào các hoạt động tập thể vì tôi thấy mấy chuyện đấy thật quá "xàm". Đến nay thì bản thân thật sự đã biết cái gì nhìn có vẻ "xàm" nhưng lại rất quan trọng cho tương lai. Cho dù có rất nhiều điều để tiếc nuối nhưng bản tính của tôi là thế, phải dùng từ gì để diễn tả đây..à đúng rồi, lười. Liệu bây giờ cố gắng có kịp không? Tôi tin rằng sẽ kịp.
Thế rồi đến lúc mẹ tôi liên hệ để tìm cho tôi 1 vài công việc. Bà là một người rất quan tâm đến con cái, luôn tìm cách để giúp đỡ các con trong mọi việc mà. Tôi rất cảm ơn chứ, rất cảm kích vì mẹ giúp tôi. Nhưng những công việc mẹ xin cho tôi đều bỏ qua và cảm thấy chán ghét vì nó đòi hỏi tôi phải thay đổi bản thân, phải nói nhiều hơn, khéo léo hơn, giả tạo hơn. Tôi không biết ước mơ nghề nghiệp của mình là gì nữa. Tôi thích hát, tôi thích viết báo, tôi dịch phim và dịch báo cho một tờ báo mạng và rất đam mê phim ảnh, báo chí. Nếu tổng hợp lại thì có thể thấy niềm yêu thích của bản thân chỉ bó hẹp trong việc ngồi nhà, căng mắt ra và nghĩ. Đó là công việc không cần phải nói khéo, không phải cười giả tạo màchỉ làm việc trong đầu, trong trí tưởng tượng, trong sự sáng tạo của riêng mình. Như lời mọi người nói, lời mẹ nói, tôi phải đi thử sức, phải đi cọ sát bên ngoài thì mới trưởng thành được. Rất đồng ý. Nhưng đó phải là công việc đúng chuyên môn, đúng khả năng của tôi, đúng sở thích của tôi thì bản thân mới có động lực được chứ, phải không? Gần đây tôi mệt nhoài cật lực tìm việc cho mình. Tôi đã nộp đơn xin việc vào khoảng 4-5 công ty liên quan đến nghề truyền thông, báo chí nhưng đến nay đều không có hồi âm. Tôi thầm nghĩ là mình không có chuyên môn và khả năng rồi sao? Thở dài, thất vọng, chán chường...nhưng không sao, cố gắng tiếp thôi vì đó là điều tôi muốn mà.
Nhưng không! Dưới sự thúc ép của mẹ và cái nhìn của gia đình khi tôi ở nhà như một người vô dụng bản thân lại càng áp lực hơn khi tìm kiếm công việc. Rồi khi mẹdặntôi đi phỏng vấn chỗ mẹ xin cho, tôi lại không biết nói thế nào giải thích thế nào vì tôi không hề thích những công việc đó, đó không phải là con đường, không phải công việc tôi muốn theo đuổi. Nhưng vì thương mẹ, vì tôi vô dụng, tôi lại cắn răng làm theo ý mẹ. Đến tận cùng cuộc sống mêt mỏi này bao giờ mới kết thúc đây, tôi tự hỏi bản thân mình như vậy. Có con đường nào mở lối tôi đi?
Yo Ga -