Với cậu, có lẽ tớ chỉ là người bạn thân không hơn không kém nhỉ? Là thằng bạn mà đèo cậu đi học mỗi ngày, ngồi nghe cậu ca thán đủ trăm chuyện trên đời, trong lớp học, là đứa mà cậu kéo lê đi ăn hàng vặt sau giờ học tan ca... Là đứa hiểu cậu chỉ sau... sau mẹ cậu mà thôi.
Nhưng cậu ngốc lắm, tớ xem cậu hơn là một người bạn thân, nói sao nhỉ để cậu hiểu đây, là một người yêu? À không, là một người mà tớ sẵn sàng bên cạnh, bảo vệ và chở che cho cậu. Có bao giờ trong phút giây buồn lặng nào đó cậu nghĩ về tớ, dù chỉ một chút không?
Ngày hôm qua tớ và cậu đã xảy ra chuyện, tớ đang ngồi đây - nơi mà hai đứa ta từng lất vất đi dạo nghe sóng vỗ, nghe biển gọi, nghe bờ cát dài ngái ngủ nằm lim dim đôi mắt thở nhẹ nhàng sau một ngày dài làm việc mệt mỏi - nhưng chỉ có một mình thôi.
Tớ đang ở đây còn cậu thì không. Xa cách quá chừng.
Ngày hôm qua cậu cãi nhau với anh ấy. Là hắn ta luôn vô tâm, hắn hờ hững bỏ mặc cậu những buổi chiều mưa qua phố, mặc cậu co ro một mình để đến lúc lạnh quá mới chịu nhấc máy gọi điện cho tớ qua đón, khi đó người cậu đã như một con chuột nhắt ướt rũ. Hắn chưa bao giờ yêu cậu thật lòng, hắn chỉ lợi dụng cậu, xem cậu như một con búp bê biết nói để thoả mãn những thú vui điên cuồng, ngạo mạn của hắn.
Tớ đã nhiều lần khuyên bảo cậu, nhưng rồi có lẽ vì hắn là một chàng trai phong lưu, đẹp mã, nói dẻo như kẹo kéo chứ không hề như tớ, cục mịch, hiền như một hòn đá trơ lì luôn nghe cậu lải nhải... Để giờ đây khuôn mặt và đôi mắt biết cười ấy của cậu đã dần biến đi đâu mất, chỉ còn lại những giọt nước mắt thi thoảng vẫn miệt mài rơi?
Nhưng ngày hôm qua tớ đã không kìm nén được nỗi tức giận nên đã đánh hắn một cú rõ đau điếng, khiến hắn ta loạng choạng xay xẩm mặt mày. Cậu đã nói với tớ một câu khiến tớ cảm thấy bị tổn thương rất nhiều: "Cậu là ai mà can dự vào chuyện của bọn tớ chứ?"
Ừ vì tớ là hòn đá nên mặt nào cũng có, lúc hiền lành đến mức chỉ là một đốm nhỏ trong ánh mắt người ta vì thế người ta đâu quan tâm hay để ý tới.
Vì tớ là hòn đá nên lạnh lùng đến ngu ngốc, cứ khư khư ôm lấy mối tình vụng trộm trong đau thương, thà rằng thổ lộ ra dù bị từ chối đi chăng nữa thì cũng cảm thấy nhẹ lòng hơn rất nhiều, ấy vậy mà cứ cố giữ như báu vật mà thực ra thứ "báu vật" ấy chính là con dao nhọn đang cứa dần cứa mòn trái tim của tớ.
Vì tớ là hòn đá nên dẫm phải nó sẽ khiến người ta đau hơn, hòn đá khác với hòn đất, một khi thứ cảm xúc trong cơ thể bị xới tung hay vì người mình thương bị xúc phạm thì ắt hẳn sẽ không thể đứng yên.
Ừ chỉ có một câu như vậy thôi đấy, tớ biết cậu không cố ý nhưng có lẽ trong lúc buồn và tức giận nên đã nói ra như vậy. Trong thâm tâm của tớ chưa hề có ý trách cậu, nhưng chính câu nói ấy đã làm cho tớ tỉnh ngộ ra được rất nhiều điều, thực ra tớ-chẳng-là-gì-trong-cậu cả...
Là vì tớ tự ngộ nhận hay tự huyễn hoặc bản thân là một phần quan trọng của người ta hay nói cách khác là của cậu, nhưng thật ra tớ đâu là gì trong cậu đâu, nếu có chỉ là người bạn la cà cùng cậu mỗi ngày, ngoài ra không có gì hơn cả. Và sau này khi ra trường thì liệu cậu có bao giờ nghĩ một lần, nhớ một chút đến tớ không trong vô số bạn bè mới mà cậu sẽ gặp được?
Con người ta khi mắc phải "hội chứng" ảo-tưởng-tình-cảm trong lòng người khác sẽ là đối tượng nhận lại nhiều thương đau nhất, tổn thương nhất khi chẳng may phát hiện trái tim mình mục rỗng hoàn toàn bởi trong trái tim người ấy không hề có hình bóng của mình.
Rồi thì ngày sau tớ phải làm sao đây hả cậu? Làm gì khi đối mặt với ánh mắt biết nói, nụ cười lanh lảnh của cậu đây? Có lẽ tớ nên dừng lại, hoặc là sẽ làm bạn tốt, tri kỉ của cậu hoặc là thôi không còn nhìn mặt nhau nữa...
Tớ không biết nữa, rối bời, chán nản, thương... cậu, nhưng trái tim tớ đang mách bảo rằng không muốn đánh mất cậu, dù sao làm một người bạn tốt sẽ hơn là một người yêu tạm bợ, đúng không?
Hải Văn -