Với cậu, có lẽ tớ chỉ là người bạn thân không hơn không kém nhỉ? Là thằng bạn mà đèo cậu đi học mỗi ngày, ngồi nghe cậu ca thán đủ trăm chuyện trên đời, trong lớp học, là đứa mà cậu kéo lê đi ăn hàng vặt sau giờ học tan ca... Là đứa hiểu cậu chỉ sau... sau mẹ cậu mà thôi.
Nhưng cậu ngốc lắm, tớ xem cậu hơn là một người bạn thân, nói sao nhỉ để cậu hiểu đây, là một người yêu? À không, là một người mà tớ sẵn sàng bên cạnh, bảo vệ và chở che cho cậu. Có bao giờ trong phút giây buồn lặng nào đó cậu nghĩ về tớ, dù chỉ một chút không?
Ngày hôm qua tớ và cậu đã xảy ra chuyện, tớ đang ngồi đây - nơi mà hai đứa ta từng lất vất đi dạo nghe sóng vỗ, nghe biển gọi, nghe bờ cát dài ngái ngủ nằm lim dim đôi mắt thở nhẹ nhàng sau một ngày dài làm việc mệt mỏi - nhưng chỉ có một mình thôi.
Tớ đang ở đây còn cậu thì không. Xa cách quá chừng.
Ngày hôm qua cậu cãi nhau với anh ấy. Là hắn ta luôn vô tâm, hắn hờ hững bỏ mặc cậu những buổi chiều mưa qua phố, mặc cậu co ro một mình để đến lúc lạnh quá mới chịu nhấc máy gọi điện cho tớ qua đón, khi đó người cậu đã như một con chuột nhắt ướt rũ. Hắn chưa bao giờ yêu cậu thật lòng, hắn chỉ lợi dụng cậu, xem cậu như một con búp bê biết nói để thoả mãn những thú vui điên cuồng, ngạo mạn của hắn.
Tớ đã nhiều lần khuyên bảo cậu, nhưng rồi có lẽ vì hắn là một chàng trai phong lưu, đẹp mã, nói dẻo như kẹo kéo chứ không hề như tớ, cục mịch, hiền như một hòn đá trơ lì luôn nghe cậu lải nhải... Để giờ đây khuôn mặt và đôi mắt biết cười ấy của cậu đã dần biến đi đâu mất, chỉ còn lại những giọt nước mắt thi thoảng vẫn