Em đã từng nói với anh rằng khi nhớ anh em sẽ gọi, sẽ nhắn tin cho anh... Và em đã làm vậy chỉ để thỏa mãn con tim đang loạn nhịp vì lý trí của em không đủ mãnh liệt để điều khiển trái tim mình... Anh im lặng mà sao em thấy lòng em đau nhói anh à, nước mắt không ngừng lăn trên gò má, em đã cố lau khô rồi nhưng sao vẫn thấy cay khóe mi...
Em không nhớ rõ ngày hôm nay bắt đầu như thế nào nữa, em làm mọi thứ mà trong đầu chỉ nghĩ tới anh. Người ta nói khi đã yêu con người ta như bị thôi miên, bị mê hoặc bởi một thứ thuốc độc ngọt ngào, mới uống sẽ cảm thấy thích thú nhưng càng uống càng đắng, ấy vậy mà vẫn thích uống để rồi ghiền và say. Em cũng đang say trong hơi men tình mà anh mang đến, em chưa thể dứt ra ngay được, bởi một khi đã nghiện thì khó cai lắm anh à. Càng khó khăn hơn khi mà em biết anh đang ở đâu, em có thể gặp anh nhưng chỉ giám nhìn về phía anh mà không thể bước lại gần anh, không thể hồ hởi gọi tên anh, thậm chí em còn phải né tránh ánh nhìn của anh. Em như một con nghiện đang say, em làm những việc ngớ ngẩn chỉ để chứng tỏ một điều em vẫn chưa thể quên anh, càng cố quên em lại càng nhớ về anh nhiều hơn.
Hôm nay, em vẫn nhớ anh, nhưng em không nhắn tin, không gọi cho anh, không thức hàng giờ để thấp thỏm đợi tin nhắn của anh. Em đang cố giữ thăng bằng vì em không muốn lại ngã một lần nữa, cú ngã ngày hôm qua vẫn còn đau lắm anh à. Em sợ rồi, sợ yêu thương đến vội vàng để rồi khi nó trở thành thói quen em lại phải thay đổi thói quen đó, thật không dễ dàng đối với em vì em đã chót đặt anh vào vị trí tốt nhất sâu thẳm nơi trái tim. Em tự hỏi lòng mình: Phải mất bao lâu nữa em mới có thể đặt anh ở một vị trí khác!?
Tiếng chuông điện thoại reo... Em nhấc máy lên và không khỏi ngạc nhiên vì ngay cái lúc em đang cố gắng quên, cố không chờ đợi thì anh lại gọi... Em bối rối không biết phải thế nào, lý trí căn dặn em là không được nghe máy mà sao con tim không chịu nghe lời, tay em cũng không nghe e điều khiển nữa... Em đã nghe, nghe giọng anh, nghe cả tiếng đập nơi trái tim em,... Phải chăng em đã quá nhạy cảm, đã suy nghĩ quá nhiều, hay em quá trẻ con nên hãy còn mơ mộng,... Em nghĩ đã tới lúc em nghĩ chín chắn về thứ tình cảm mang tên Tình yêu. Mỗi người đếu có quan niệm riêng về tình yêu nhưng một khi đã yêu thì có lẽ tất cả đều có chung một suy nghĩ đó là vun vén tình yêu đó thật tròn đấy, hạnh phúc viên mãn. Và con đường để tìm tới đích đến hạnh phúc không hề dễ dàng, mỗi chúng ta không thể làm chủ tất cả mọi thứ trên chặng đường đi đó nhưng em tin khi tình yêu được chắp thêm đôi cánh niềm tin và hi vọng thì nhất định sẽ có một ngày chúng ta sẽ chạm được vạch đích.
Sau đêm nay, em sẽ nghĩ chín chắn hơn về mọi thứ, em sẽ thôi không buồn nữa nhưng em vẫn sẽ nhớ về anh, nhớ rất nhiều. Em sẽ tuyệt nhiên để mọi thứ trôi đi theo quy luật của nó em sẽ không cố gượng ép bản thân em hay anh nữa. Khi em nhớ anh em sẽ gọi và nhắn tin cho anh, em không cố gượng ép cảm xúc của mình nữa, dù anh có im lặng thì em vẫn sẽ mĩm cười, nụ cười mãn nguyện nhất có thể.
Chúng ta chỉ giả vờ quên thôi anh nhé!
Nhật Lệ Băng Tâm -