Tuổi 20 em không có anh bên cạnh, yêu xa những khoảnh khắc này buồn da diết. Hôm nay, em nhận được biết bao tin nhắn chúc mừng sinh nhật, em nhận được biết bao lời mời ăn uống, tiệc tùng, em nhận được biết bao cái hẹn dạo quanh Hà Nội. Nhưng em đã từ chối. Vì em không có anh bên cạnh. Em muốn dành cho mình một khoảng lặng khi không có anh kề bên. 20 tuổi - dấu mốc quan trọng của cuộc đời một con người, em một mình đón nó, em một mình lê bước trên con đường dài tấp nập.
Em ghé vào quán cà phê trong một ngõ nhỏ yên tĩnh, chọn cho mình chiếc bàn cạnh cửa sổ, chọn cho mình tách capuchino ấm nóng. Không biết ngẫu nhiên hay trùng hợp mà trời đổ mưa, cốc capuchino có trang trí hình trái tim anh ạ. Không biết ngẫu nhiên hay trùng hợp mà cả quán chỉ có mình em lẻ bóng. " Yêu xa " của Cát Tường nhẹ nhàng vang lên mà sao em thấy buồn ghê gớm
Anh nghĩ về
Từng đêm bình yên đôi ta có nhau
Bàn tay em khẽ đan lên mái tóc anh
Mắt ngời chất chứa, bao yêu thương
Cô đơn, đó là cảm giác ngay lúc này em cảm nhận được anh ạ. Em đã nghĩ rằng yêu xa có gì là ghê gớm, đơn giản chỉ là không được gặp nhau, không nhìn thấy nhau nhưng trái tim luôn hướng về nhau là ổn. Nhưng cái cảm giác cô đơn giữa trời thu Hà Nội thật đáng sợ khiến em chùn bước, chúng ta đã bước trên con đường dài cùng nhau hơn ba năm nhưng chưa khi nào em mệt mỏi, buồn tủi như giây phút này. Mọi người tay trong tay trên đường, cười nói với nhau khiến em " thèm " những cái xiết tay của anh, " thèm " cái ôm từ phía sau thật chặt của anh.
Tuổi 20 mở ra một con đường mới mà em phải cống hiến hết mình khiến em sợ khi phải một mình đương đầu với khó khăn và thử thách. Em ngồi đây, gặm nhấm nỗi cô đơn, buồn tủi một mình và nghĩ về anh. Em tự hỏi bên đó anh đang làm gì, đã ăn cơm chưa, tuyết có rơi nhiều không và có ngồi một mình như em không.
Sinh nhật thứ ba liên tiếp em không có anh bên cạnh, cảm giác lần thứ ba không khác là mấy so với lần đầu tiên anh ạ, em cứ ngỡ cảm xúc đã chai lì rồi chứ, nhưng sao những giọt nước mắt nóng hổi vẫn rơi. Chắc do bài hát hay nên em xúc động, không phải vì cô đơn và nhớ anh quá đâu. Mọi người nhìn em với ánh mắt kẻ thất tình, em cười nhạt rồi bước vội để thoát khỏi cảm giác ngột ngạt ấy, những ánh mắt thương hại hướng thẳng về em và em ước anh xuất hiện ngay lúc này, lau những giọt nước mắt cho em.
Hà Nội buồn quá hay tâm trạng em không vui, ừ cũng đúng "Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ", em đến những con phố mình đã đi qua, ăn những món ăn mình cùng ăn, cô bán hàng hỏi sao em đi một mình, và nhắc đến anh nữa khiến em phát hờn. Mùi hoa sữa thoang thoảng trong gió, em khẽ reo lên, cười rạng rỡ cứ ngỡ anh bên cạnh nhưng chỉ là khoảng không thôi. Em đang đi một mình anh ạ... Ngày không anh thật đáng sợ nhưng em tin chắc ai đó sẽ về, chúng ta rồi sẽ ổn thôi, phải không anh?
Hải Anh -