Em bây giờ đã quen với cuộc sống không hề có anh. Nghĩa là mỗi sáng thức dậy không nghĩ về anh. Dù vui, buồn, thành công hay thất bại không cần anh phải sẻ chia. Em hay viết về anh, nỗi nhớ chất đầy nhật kí mỗi đêm trước khi đi ngủ. Lâu rồi em mặc kệ cảm xúc, mặc kệ hình ảnh anh chạy qua đầu trôi tuột đi, như cách anh không hề níu giữ em. Và em bắt đầu sợ. Sợ cái ngày mình nhìn nhau như hai người xa lạ, ngày thật sự mãi mãi mất nhau, chẳng thể nào tìm lại. Mình đẩy nhau ra xa về hàng vạn thế giới khác. Không mơ chung một niềm ao ước, hai tâm hồn lạc về hai thế giới khác xa.
Ngày em cố níu lòng mình phải nhớ về anh, là lúc em nhận ra mình không yêu anh nữa. Chuyện vui không muốn kể cùng anh, nỗi buồn cũng giữ cho riêng mình. Thành phố đó tấp nập, anh thì chẳng bao giờ chịu ngoái lại phía sau tìm em. Cô gái vì yêu anh, dù mệt mỏi, dù tổn thương vẫn cố chạy theo anh cho kịp. Sợ anh đi mất. Em biết, nếu mình lỡ chân lạc đường, anh cũng chẳng tìm đâu.
Em sợ lắm! Lỡ mình không yêu nhau nữa. Sợ phải nghĩ rằng anh đang lãng quên em. Em từng rất sợ cái ngày em không còn buồn vì anh, không nhớ anh, không nghĩ gì về anh. Điều đó còn đáng sợ hơn cả những tổn thương em đã đi qua.
Có những hiểu lầm giúp mình hiểu nhau hơn, cũng có những hiểu lầm đẩy chúng ra xa nhau mãi mãi.Nhưng tiếc nuối được gì nữa đâu khi hy vọng cũng chẳng thể còn.
Thế nên, một ngày thôi, dẹp hết mớ tham vọng và ước mơ của anh đi, cho em một ngày thôi, được không. Mình bên nhau như hai người bạn, trốn khỏi những thứ giả dối thường ngày, khỏi những điều làm em chán phát cáu. Mình sống vì nhau một ngày thôi, để em biết mình vẫn còn yêu nhau. Có được không anh?!
Nguyễn Linh -