Tôi dặn lòng mình phải sống thế này, phải sống thế nọ thế nhưng cuộc sống đã xô đẩy tôi thế đấy. Tôi vốn chẳng thích bon chen, nhưng nếu cuộc sống này không bon chen thì cố chỗ nào cho tôi đứng. Vậy nên tôi mệt mỏi với chuyện phải suy nghĩ mỗi ngày, à thì mình phải thắng người này, tiếp cận người nọ, chứng tỏ với người kia, rồi tự đặt câu hỏi với chính mình, có nên làm thế này, không làm thế kia...đại loại là những suy nghĩ mà chỉ mình tôi mới là người-trả-lời cho tất cả.
Vậy là đã hai-mươi-hai-mùa tháng ba. Cảm giác đầu tiên của những ngày hai-mươi-hai sao chông chênh đến lạ, tôi như đang lơ lủng giữa một khoảng không, chẳng biết bám víu vào đâu, không một cánh tay đưa ra để níu kéo, không một bức tường để dựa dẫm lúc mệt mỏi, không có nơi để hướng tới. Nhắm mắt lại, tôi chỉ thấy một khoảng trông trống rỗng, có ai đó đưa tôi ra khỏi nơi này đi! Mặc cho tôi tha thiết khẩn gọi-chẳng ai cả! Ừ, thì có ai nữa, ngoài tôi thôi, chỉ khi tôi mở mắt thì mới thoát khỏi điều đó.
Nhưng, tôi sợ, tôi sợ phải đối mặt với cuộc sống này, nơi mà con người chẳng phải là chính họ chẳng còn là con người như chính những điều mà tạo hóa đã ban cho họ,nơi mà tiền bạc và địa vị là tất cả. Càng ngày con người còn có nhiều lòng tham, sự đố kị, sự tàn nhẫn, và chính họ cũng đã đánh mất đi những thứ tốt đẹp nhất vốn có của phần Người.
Tôi, cũng từng là một người có ước mơ và hoài bão,thế nhưng thực tế đã đánh tan cái ước mơ nhỏ nhoi ấy của tôi. Những khoảnh khắc tôi đặt ra mục tiêu và ước mơ của mình là những lúc tôi nhìn cuộc đời màu hồng, nó đẹp như một bức tranh. Nhưng khoảnh khắc tôi bắt đầu ma sát với công việc, ma sát với cuộc sống ngoài gia đình thì tôi nhân ra rằng đằng sau bức tranh ấy là những mảnh giấy vụn chắp ghép, không lành lặn, mảnh nhàu nát, chắp vá mảnh kia, còn có những lỗ hổng, những mảng màu đối nghịch. Và điều đáng buồn nhất là tôi-cũng-là-một-mảnh-ghép của bức tranh ấy.
Tôi dặn lòng mình phải sống thế này, phải sống thế nọ thế nhưng cuộc sống đã xô đẩy tôi thế đấy. Tôi vốn chẳng thích bon chen, nhưng nếu cuộc sống này không bon chen thì cố chỗ nào cho tôi đứng. Vậy nên tôi mệt mỏi với chuyện phải suy nghĩ mỗi ngày, à thì mình phải thắng người này, tiếp cận người nọ, chứng tỏ với người kia, rồi tự đặt câu hỏi với chính mình, có nên làm thế này, không làm thế kia...đại loại là những suy nghĩ mà chỉ mình tôi mới là người-trả-lời cho tất cả.
Lúc tôi muốn đi thật xa, chỉ đi như thể mình sinh ra để đi, đôi chân này sẽ đưa tôi qua những miền đất mới, nơi mà chẳng có những con người để tôi phải bận tâm suy nghĩ, nơi mà tôi sẽ đắm chìm cho qua tuổi thanh xuân. Cũng có lúc tôi muốn từ bỏ mọi thứ để tìm đến cửa Phật, nơi lòng tôi cảm thấy thanh thản và bình yên nhất. Tôi thích nghe tiếng chuông chùa, bởi khi tiếng chuông vang lên mọi điều cầu nguyện sẽ thành hiên thực, tiếng chuông ngân dài, du dương, da diết nhưng tôi thấy lòng an yên đến lạ. Chỉ cần vậy thôi, hai-mươi-hai nhé, sống cho mình nhưng không phải ích kỷ, bớt suy nghĩ cho nhẹ ba-lô đời, hãy nhìn trời để thấy mình bình yên.
Tuổi hai-mươi-hai ơi,cho tôi xin hai chữ Bình Yên thôi nhé!
Xuân Thủy
Xuân Thủy -