Tôi là một cô gái đã từng nhiệt huyết, mơ mộng trong tình yêu rất nhiều, đó là tuổi trẻ, tuổi trái tim chưa bị bất cứ vết cắt nào. Rồi những cuộc tình kéo đến, cái tuổi mới chớm tình yêu trên môi, ngọt lịm không toan tính, tình yêu tôi cho đi rất nhiều, không suy nghĩ, không giữ lại phần trăm nào để phút giây hối tiếc có thể quay đầu, cái ngày mà người tôi từng yêu rất nhiều buông thỏng cánh tay không giữ lấy tay tôi khi tôi bật khóc ôm choàng người ấy từ phía sau, cái cảm giác tôi đã ôm thật chặt, mà nhịp tim người ấy vẫn bình thản như không có gì xảy ra, như là bước đi là chuyện dĩ nhiên, tôi cứ ướt mắt khóc nhìn theo, vậy mà người ta cũng đành đoạn đi, chấm hết. Tôi bắt đầu cảm thấy mình chán ngấy tình yêu.
Đột nhiên anh đến, đến với tôi trong một buổi chiều chênh vênh có nắng nhạt và cơn mưa rào nhẹ đủ ướt bờ vai mỏng manh cô gái trẻ đang đi dạo cùng người yêu ngoài phố. Tôi bình yên ngồi trong một quán café nhạc nhỏ trong hẻm, tiếng nhạc violin kéo lên réo rắt vào cơn mưa chiều một cảm xúc không thể bày tỏ bằng lời. Sài Gòn vội vã là thế, tôi cứ sợ tội và anh gặp gỡ, tiếp xúc, chia xa, rồi gặp gỡ thành hai người ngượng ngùng đi qua nhau không một câu hỏi thăm.
Chúng tôi yêu nhau, đến lúc ấy tôi tự hỏi mình có yêu anh không, như khi anh thắp những ngọn nến dưới sân nhà, tôi lại gập đầu đồng ý yêu anh một cách vô điều kiện.
Anh là một con người khá tinh tế, những khi tôi buồn, không cần nói, chỉ cần trong nét mặt nào đó, tôi đã cố giấu nó xuống, anh vẫn nhận ra, anh không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi vuốt ve mái tóc: " Mọi chuyện sẽ qua thôi mà." Chúng tôi yêu nhau không một chút ồn ào, ngay cả bạn thân, nó cũng không biết tôi có người yêu. Một tuần gặp nhau vài lần, nhắn nhau vài tin, gọi nhau vài cuộc điện thoại. Cứ như vậy, cuộc tình của tôi đi qua tháng năm, những ngày cuối tuần, anh lại đưa tôi đi một vòng Sài Gòn, cũng im lặng, không ôm nhau để cái lạnh mặc sức tràn qua khoảng hổng giữa chúng tôi, anh cũng không đòi hỏi gì, không nói gì, chỉ nắm thật nhẹ tay tôi thật kín đáo trước cổng nhà trước khi tôi đi vào, anh cứ như vậy, cứ bên tôi đi qua bao nhiêu nông nổi của tuổi trẻ.
Anh biết tôi từng trải qua mối tình không thể nào quên, anh biết tôi tổn thương rất nhiều khi đã cố ôm người ấy từ đằng sau mà người ta dửng dưng đi tiếp, dửng dưng bỏ lại tôi ngoài lề chuyện yêu đương. Anh không hỏi tôi về người ấy, cũng không bao giờ vì tôi yêu người ấy nồng cháy mà yêu anh quá lãnh đạm mà chì chiết hay ghen tị. Chỉ là đôi khi, đôi môi tôi chợt mím, nhẹ đẩy bờ vai anh khi đôi môi anh gần kề, anh lại nhìn tôi, cái nhìn tràn đầy nỗi buồn ánh lên trong đôi mắt nâu của anh, rồi anh cười, đưa bàn tay nắm tay tôi, siết chặt qua từng kẽ tay. Chúng tôi cứ nắm tay nhau hàng giờ, không nói, không nhìn, nhưng tôi thấy cái buồn hiện diện trong anh, tôi không biết phải làm thế nào khi mối tình kia đi qua quá đau đớn, quá nồng say để rồi phút giây người ấy cũng quay lưng, nên ở anh, tôi luôn nghi ngờ, luôn né tránh, luôn không muốn yêu anh sâu đậm. Tôi biết tôi làm vậy là tự làm khổ mình và làm đau anh, nhưng tay anh siết tay tôi, giây phút đó, tôi chỉ muốn nó dừng lại, yên bình dưới cổng nhà phủ đầy nhành hoa thiên lý.
"Mình cứ đưa đón nhau, cứ như mới yêu nhau, cứ như những phút giây mới rung động, được không anh? Cứ mãi làm người tình, có được không anh?"
Tôi nhắc đi nhắc lại câu nói ấy, anh im lặng, thở dài rồi nhìn tôi. Giây phút ấy tôi muốn vỡ đi trong ánh mắt nhìn buồn sâu thẳm mà nói: " Anh đừng yêu em nữa! Em hời hợt lắm!" Đôi mắt sâu thẳm kia như chất chứa những điều chưa bao giờ nói cho tôi nghe, rồi anh lại nắm tay tôi, nhành hoa lavender tím ngát trên chiếc bàn gỗ trong quán café bỗng dưng rũ lại trước gió, vài cánh hoa rơi xuống bàn tay tôi, mùi hương cũng bay đi ít nhiều...
Tôi không hiểu tại sao anh yêu tôi đến thế, suốt những tháng ngày dài bên tôi đến chính bản thân cũng tự chán mình, vậy mà anh vẫn cười khi tôi hỏi: " Anh chưa chán em sao?" " Anh chưa muốn chia tay sao?" Anh chỉ cười rồi lại nắm tay, rồi tiếp tục bên tôi, tiếp tục phí những tháng ngày vô nghĩa bên cạnh một đứa tim gỗ. Vẫn những chiều bắt đầu mưa thật to, anh lại đưa đón tôi, hai đứa che chung cánh dù to, đi ngược lại những người trên phố rồi tìm một quán café quen, tôi đọc sách còn anh nhâm nhi li café đắng lướt qua vài tờ báo trên kệ. Đôi khi anh khẽ thì thầm: " Sách có gì hay hơn anh sao? Sao em không thử bỏ quyển sách xuống và nhìn vào anh?" Tôi cho qua, tiếp tục lật những trang sách... "Anh cứ nói chia tay, em sẽ đồng ý, anh xứng đáng với người con gái khác đáp trả tốt với tình cảm anh dành." Những lúc như vậy, anh nhìn tôi cái nhìn ngơ ngác " Tình cảm anh cho em hết rồi, người khác thì phải làm sao?"
Thời gian ấy, thời gian tôi bị tai nạn giao thông trong một lần đi qua ngã tư, tôi hôn mê đúng hai ngày. Đầu quấn băng trắng xóa, mở mắt dậy thấy mẹ và anh, anh đứng đó từ bao giờ, chiếc áo sơ mi trắng nhàu nát, đôi mắt quần thâm, đưa tay cầm tay tôi, đột nhiên tôi thấy nước mắt anh rơi. Một người đàn ông mạnh mẽ, nước mắt là thứ quá xa xỉ, vậy mà anh rơi trước mắt tôi: " Cảm ơn em...vì em đã bình yên, cảm ơn em, vì em vẫn còn ở đây..." Chợt nước mắt tôi cũng buông xuống, tim đập nhanh, như phút ban đầu mới biết yêu và rung động, lần đầu tiên khi anh nắm tay, tôi cũng siết tay lại, anh nhìn tôi ngạc nhiên. Thật sự lúc ấy chẳng thể mở lời, nhưng giọt nước mắt kia như nói với anh: " Cảm ơn anh, đã yêu em nhiều đến vậy."
Suốt những lúc nằm viện, anh cứ kề bên, tự tay nấu những món tôi yêu cầu dù rất dở tệ, dở đến mức nhắm mắt ăn cho anh vui. Mỗi ngày lại mang đến một nhành hoa hướng dương tôi thích cắm vào chiếc lọ thủy tinh rồi thay những cành hoa cũ đi. Anh cứ yên lặng những ngày chăm sóc hết mực, " Người tình" của tôi tuyệt vời đến thế đó.
" Ở cái thế giới này, nhỏ lắm anh à, nhỏ đến nỗi chớp mắt giọt nước mắt em lại rơi vì những muộn phiền, nhỏ đến nỗi những cơn đau của cuộc tình cũ cứ làm cho em sợ phải yêu ai đó thật lòng, nhưng nó cũng thật nhỏ, để cho em gặp anh, người làm cho thế giới này rộng thênh thang trước mắt em, người lau khô những giọt nước mắt, đánh thức em khỏi cơn mộng mị cứ ám lấy em từng phút giây, người tình ..."
Anh dự định rất nhiều những ngày cuối cùng trước khi tôi xuất viện. Anh bảo với tôi, anh sẽ đưa tôi đi du lịch, đưa tôi đi ăn những món tôi thèm, đưa tôi đi thăm một vài người bạn cũ. Tôi cũng lén thở dài, gia đình bắt anh lấy vợ từ mấy năm nay, từ cái lúc quen tôi, chẳng bao giờ tôi chịu về nhà anh, chẳng bao giờ nói " em sẽ làm cô dâu của anh" như mong ước của vài cô gái khác. Anh cũng vì tôi vượt qua định kiến gia đình, cứ ở lỳ bên một cô gái không biết trước tương lai, chúng tôi yêu nhau một cách "tạm thời". Đối với tôi, chỉ trong lúc này tôi còn thương anh, anh còn yêu tôi thì cả hai cứ bên nhau, cho đến khi một trong hai đứa bắt đầu chán nản thì tìm một vòng tay khác. Đó không phải là chúng tôi chẳng lãng mạn, mà là cách tốt nhất thay vì cứ dùng mồm để xây hạnh phúc rồi chẳng bao giờ đi đến được cái hạnh phúc ấy.
" Anh sẽ cưới một cô gái khác chứ?" tôi buột miệng ra một câu hỏi ngớ ngẩn trong lúc anh đang chăm chú thu dọn từng món đồ trên bàn. Anh dừng tay, nhìn tôi một lúc, thật lâu, thật lâu để thoáng thấy sự bối rối còn đọng lại trên khuôn mặt. Nắng bên ngoài cứ tạt hẳn qua cửa, chiếu rọi một khoảng không gian vô định, vài nhánh hoa hướng dương thấy nắng, như khao khát ngỡ như mình còn chưa lìa khỏi cành, vươn mình ra hướng từng giọt nắng vàng ngọt lên phiến lá, lên những cánh hoa vàng cam nhỏ xíu khẽ rung rinh trước gió.Anh thả tay, một chiếc kẹp nơ nhỏ xíu rơi xuống bàn, bỗng dưng không khí trở nên nặng nề như tầng oxi hạ xuống mức thấp nhất, chúng tôi đột nhiên thấy nghẹn cả thở lại trong cuống phổi, một câu hỏi như xoáy vào hiện tại và tương lai. Anh đặt tay lên tóc tôi, khẽ gỡ rối những lọn tóc tung mù trong gió, mùi nước hoa gỗ từ cổ tay áo phảng phất bên mũi, ấm áp đến kì lạ. " Là người tình của em, anh có thể đưa đón, chăm sóc, quan tâm, hẹn hò với em cả cuộc đời được không? Mình không cưới nhau, nhưng làm người tình đến tận khi em và anh sẽ già đi, có được hay không?"...
Người tình- không có nghĩa là một chuyện tình yêu hời hợt nhanh đến, nhanh tan đi, anh không biết tôi có yêu anh nhiều không, có muốn bên anh lâu không, tất cả với anh đều là dấu chấm hỏi. Chúng tôi cũng không muốn trả lời câu hỏi ấy, bởi người tình, cứ thương nhau âm ỉ, nhưng chẳng bao giờ tắt được, chẳng bao giờ phai được dù cho đi hết quãng đường này đến quãng đường khác trong cuộc đời.
Di Nguyễn