Thời tiết Hà Nội với những ngày mưa khiến cho tâm trạng người ta cũng trở nên u ám. Và cũng dễ làm người ta nhớ đến "người cũ" nhiều hơn,...
Nhớ những khi cùng nhau đi dưới mưa, cầm chặt tay nhau khi bàn tay lạnh.
Nhớ những khi ngồi sau xe ôm thật chặt từ phía sau, có thể áp mặt vào lưng anh như một đứa trẻ, cảm giác an toàn và hạnh phúc.
Nhớ những bữa cơm anh nấu, dù chẳng phải đặc sản gì nhưng em cảm giác như chúng ta là một gia đình.
Nhớ những con đường chúng ta thường đi, nhớ những câu chuyện anh kể, nhớ những lần anh chêu đùa, những lúc hạnh phúc hay cả những khi giận dỗi... em vẫn nhớ như in. Dù 2 năm, 3 năm hay lâu hơn nữa chắc em cũng chẳng thể bao giờ quên được.
Và đôi khi, em cố đến những nơi quen thuộc chỉ để, biết đâu em có thể vô tình gặp lại anh, vô tình nhìn thấy anh và vô tình được ở bên anh thêm lần nữa.
Người ta thường muốn quên đi những gì đã trải qua khi cuộc tình kết thúc. Tại sao chứ? Nó là quãng thời gian tuyệt vời mà không phải trong cuộc đời ta lúc nào cũng có được, không phải ai cũng được trải qua. Vậy có phải ta cố quên đi những gì tốt đẹp không?
Khi chi tay, dù vì bất kỳ lý do gì thì điều ta nên làm không phải là quên đi, rũ sạch những kỷ niệm mà nên học cách "chấp nhận". Chấp nhận thực tại vì chỉ khi ta chấp nhận cả hai đã không còn là của nhau, không còn cơ hội là của nhau, không oán trách lúc đó ta mới sẵn sàng coi đó là kỷ niệm đẹp. Tất nhiên sẽ phải mất một thời gian để ta học cách chấp nhận, nhưng hãy trân trọng những kỷ niệm...
Vì đôi khi sống trong kỷ niệm cũng là điều khiến ta hạnh phúc.
Minh Liễu -