Quen biết cậu chưa bao lâu, với một đứa không có gì đẹp đẽ và cộng thêm bản tính nhút nhát như tớ, thì làm sao tớ đủ can đảm để nói với cậu rằng tớ thích cậu đây. Và có lẽ tớ sẽ cứ mãi thích cậu như thế, chẳng bao giờ nói ra điều đó đâu.
Cậu dễ thương thật ấy, nên tớ lỡ thích cậu mất rồi. Và mỗi lần gặp cậu tớ phải vạch ra cho mình một danh sách những việc được làm và không được làm để cậu không nhận ra rằng tớ đang thích cậu.
Cậu có biết là mỗi lần nói chuyện với cậu tớ phải dè chừng không, tớ chỉ cho phép mình nói những điều cậu vừa đề cập đến và chấm dứt câu chuyện nếu thấy cậu không còn hứng thú nữa. Tớ tự nhủ không được ngồi quá gần cậu, không đi cùng nếu như cậu không chủ động rủ, và cũng không được tỏ ra quá quan tâm. Khi ra về tớ phải đắn đo khi tạm biệt cậu để về trước, để cậu thấy tớ không quan tâm cậu đâu, và rồi lúc ngồi trên xe buýt tớ trách tại sao cậu lâu ra vậy để chúng ta được đi chung. Tất cả chỉ để cậu chỉ cảm thấy sự quan tâm của tớ là vừa đủ, để cậu thật thoải mái khi bên cạnh tớ.
Vì tớ sợ rằng nếu tớ để cậu biết tớ thích cậu thì cậu sẽ không làm bạn với tớ nữa. Tớ lo sợ rằng nếu tớ tấn công dồn dập thì sẽ khiến cậu hốt hoảng và cậu sẽ chán tớ, sẽ từ chối tình cảm của tớ mất. Thế nên, đừng biết rằng, tớ thích cậu nha!
Quang Hải -