Tôi – một cô gái 18 tuổi đang chập chững bước ra thế giới bên ngoài, tốt nghiệp cánh cổng trường cấp 3 và ngoài việc thi Đại học, tôi đã làm được gì...
18 năm, cả một quãng thời gian để hoàn chỉnh một con người. Có lẽ tôi hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân và tôi cũng hiểu những nỗ lực mà bố mẹ cố gắng. Sinh con ra đã là một nỗi vất vả rồi lại bao nỗi lo âu khi con lớn. Bố mẹ nào cũng mong ước con trưởng thành , đỗ đạt, học trường đại học và theo đuổi đam mê...
Nhưng dần...
Cuộc sống xã hội ngày một thay đổi, ước mơ của chúng tôi – của tuổi trẻ giờ đã ít nhiều bị ảnh hưởng, đâu còn có lí tưởng theo đuổi đam mê, đâu còn là sự bồng bột tuổi trẻ, đâu còn khát vọng rực cháy... Không thể phủ nhận những điều đó là không tồn tại nhưng nó chỉ là số ít. Giờ đây, Đại học như một trường đua, có những thứ không phải do chính chúng tôi tự quyết, xã hội quyết định, ngành nghề quyết định, chỉ có "lao đầu" vào đấy mới có cơ hội việc làm. Mặc cho chúng tôi nghĩ gì và chỉ biết chạy theo xu hướng.
Tôi đã từng!
Vẽ nên những ước mơ ngày bé. Ban đầu nó giản dị, chỉ giống những nét tập tô nguệch ngoạc, mờ nhạt. Nhưng lớn dần, tôi hiểu bản thân thích gì, muốn đi theo cái gì và ham muốn đạt được nó thế nào. Rồi đến khi tôi thi Đại học, chọn trường, đó không còn theo nguyên tắc của tôi nữa, nó bắt đầu bị đảo lộn. Thứ tôi thích bị gạt đi một cách nhanh chóng. Tôi cũng hiểu nỗi khổ tâm của bố mẹ... và tôi im lặng. Ước mơ đó! Khát vọng đó! Tôi nhanh chóng giấu đi vào tủ kính như còn chỉ để trưng bày, để tôi nhìn mỗi ngày và thỉnh thoảng mang ra ngắm ngía.
Nhưng tôi cũng hiểu thứ tôi đang "bị bắt theo đuổi." Tôi thành kiến với nó, nhưng dần thay vì suy nghĩ đó tôi tìm ra lí do để bản thân theo đuổi, song song với đó tôi vẫn tìm cách cho "cái ước mơ kia" cùng tồn tại.
Xã hội này! Phải chăng bố mẹ sinh con ra nhầm thời đại. Vẫn những nỗi lo ấy, nó xoay vòng và dừng lại ở chỉ "Tiền", đến bao giờ bố mẹ mới bớt nỗi lo cho con.
Sinh ra con là con gái, con cũng biết bố mẹ mong sau này con được ổn định nhưng con muốn được chạy đua với cuộc sống này bằng đôi chân của con, bằng nhiệt huyết và cả tuổi trẻ. Vậy nên bố mẹ đừng lo! Con sợ tuổi già đến với bố mẹ và những nỗi ưu phiền về con nhiều hơn.
Tôi cũng từng hỏi: "Học Đại học rồi sẽ có được những gì?" Làm sao mà ai khác có thể biết được. Muốn có thì phải tự do bản thân, tự nghĩ mình muốn gì, sẽ cố gắng ra sao, muốn đi trên con đường đó thế nào? Rồi mới quay về trả lời câu hỏi đó.
Ngành nghề, việc làm và rất nhiều thứ khác chi phối cuộc sống này. Vì vậy để tự lo cho bản thân cũng đã là một điều khó. Đại học – đó không còn phải là duy nhất. Cuộc sống này, bản thân muốn tồn tại phải cố gắng, biết chớp lấy cơ hội. Tôi tin rằng, dù không phải Đại học nhưng vẫn sẽ có rất nhiều con đường để thành công.
Tôi quen với một người bạn, về học thức có lẽ cậu ấy không bằng tôi. Nhưng không thể giỏi trên trang sách, trên những lí thuyết xuống mãi được, thực tế - đó mới là điều đáng bàn. Cậu ấy nói với tôi:
- " Trượt tốt nghiệp như cậu ấy có lẽ lại là một may mắn."
Tôi hỏi tại sao?
- "Ngoài con đường học, cậu ấy sẽ tiến thân bằng một con đường khác, khả năng giao tiếp xã hội, việc bản thân ứng xử với người khác ra sao sẽ quan trọng hơn nhiều."
Có lẽ vì vậy mà giờ ước mơ Đại học - đó không phải là duy nhất.
Nhưng việc bươn trải cuộc sống với những đứa con hằng ngày đang được bao bọc như tôi. Liệu có bao nhiêu bố mẹ chịu cho con ra ngoài làm thuê. Được bao bọc lâu trong cái vỏ chúng tôi đã quen. Vì thế mà ngay cả đến cái mình thích cũng ít nhiều bị chi phối.
Thế nên hiện tại dù mỗi người chọn...
Đại học, công việc hay ra cuộc sống! Tôi nghĩ đó đều là lối đi riêng của bản thân. Vì con đường sau này sẽ tự do chính mình bước đi, cha mẹ chỉ là những người động viên, cổ vũ. Cuộc sống là của mình, tự dám quyết định thì cũng dám chấp nhận. Đừng bỏ phí ước mơ. Bởi tuổi trẻ là những tháng ngày đẹp đẽ nhất, cháy bỏng nhất. Hãy cố gắng đừng để ước mơ không tồn tại.
Gấu -