Em là cô gái đến từ một thành phố khác, hoàn toàn xa lạ với mảnh đất thủ đô. Sự yêu thích hà nội của em bắt nguồn từ cái tính ham mê khám phá, muốn được một lần trải nghiệm cuộc sống mới ở một nơi khác quê hương mình. Dĩ nhiên là môi trường học cũng ảnh hưởng nhiều tới điều ấy. Trước đó em chưa từng có ý định sẽ ở lại đây! Và đặc biệt là yêu một chàng trai Hà Nội.
Dự định của em về tương lai đại học lúc ấy chỉ đơn giản là trôi qua 4 năm êm đềm bằng việc học tập và kết bạn với một vài người, tốt nghiệp ra trường và quay trở về quê hương kiếm việc. Vốn dĩ em không có ý định sẽ lại yêu một ai trong 4 năm đó và nhiều lần tự dặn lòng mình như vậy. Nhưng điều gì đến cũng phải đến. Có lẽ những gì ta càng cố trốn tránh thì sẽ càng gặp phải. Thế nên cứ để chúng mặc nhiên đến thì hơn. Nhất là chuyện tình cảm...
Em gặp anh - một chàng trai Hà Nội, vào ngày mưa tháng 9 năm ngoái... Anh tốt bụng, ấm áp và hài hước. Anh là người đã kiên trì ở bên em một thời gian dài, người đã giúp những vết thương trong em lành lại, giúp em vực dậy sau mọi nỗi đau. Và cuối cùng thì em cũng yêu anh! Yêu đôi bàn tay ấm áp, yêu nụ cười, yêu bụng mỡ, yêu giọng nói, yêu tất cả mọi sự quan tâm của anh dành cho em từ những gì nhỏ bé nhất,...
Người ta bảo: Bạn yêu một thành phố không chỉ bởi nó đẹp mà còn bởi nơi đó có ai! Có lẽ đúng. tình yêu của em dành cho Hà Nội cũng vì thế mà lớn dần lên. Một thứ cảm xúc khó diễn tả. Giống như là: Yêu không lí do. Hà Nội đẹp theo một cách riêng biệt. Em yêu Hà Nội. Và em yêu anh!
Hôm nay là lần đầu tiên em dạo phố một mình. Không có anh... Thật tệ là em chẳng nhớ đường gì cả. Cả lạc đường luôn nữa. Chắc vì trước đây, ngồi sau lưng anh, em chỉ mải ngắm nhìn mọi thứ và trò chuyện cùng anh... Vừa đi vừa nghĩ đến anh! Nhớ lần anh bắt em khoác thêm áo ngoài của anh mà trên đường về anh thì run lên vì lạnh. Nhớ lần tay anh giữ chặt em lúc đi đường khi mà em ngủ gật. Nhớ lần đầu tiên anh thấy em khóc và lau nước mắt cho em...
Nhưng mà mọi thứ luôn thay đổi anh nhỉ! Em và anh có lẽ đã đi quá xa rồi! Một khoảng cách lớn... Hà Nội có anh. Hà Nội cũng có em. Nhưng chúng ta lại không cùng nhau nữa... Khi còn bên cạnh anh, em đã từng mong muốn sẽ được cùng anh ở bên Hà Nội, thật lâu! Cùng anh tay trong tay dạo phố mùa lễ hội, cùng anh xem pháo hoa Giao Thừa ngày Tết giữa bầu trời thủ đô, cùng anh ngắm nhìn Hà Nội thay đổi từng ngày,...
Không biết sau này em còn ở bên Hà Nội không. Nhưng chắc chắn Hà Nội sẽ luôn bên cạnh anh. Hà Nội sẽ theo anh tới mọi nơi. Và sau này sẽ có một người con gái khác thay em yêu thương anh và cùng anh ở bên Hà Nội... Em - Một đứa con gái hay suy nghĩ và dễ tổn thương. Chắc sẽ bị gọi là phiền phức khi cứ liên tục khủng bố Newfeeds bằng Status tâm trạng. Kiểu con gái như vậy thường sẽ chẳng có ai ở bên lâu dài... Em không giỏi che giấu nỗi buồn. Nhưng lại chẳng bao giờ muốn chia sẻ điều đó với ai. Ngoại trừ người em yêu!
Thế nhưng... Bây giờ là lúc em phải học cách quên anh. Nói lời tạm biệt thì dễ nhưng quan trọng là trong lòng em có tạm biệt nổi hay không... Khi mà em cứ cố chấp để cho nỗi nhớ dày vò chứ nhất định không chịu gạt anh ra khỏi tâm trí. Khi mà em cứ mặc kệ trái tim mình đang rỉ máu để tìm anh, âm thầm dõi theo anh. Khi mà em cứ bất chấp cả sự vô tình của anh... Để yêu anh! Bảo em ngốc cũng đáng. Suy cho cùng... Em vẫn chỉ là em thôi! Anh mệt mỏi vì em lắm rồi phải không anh? Em xin lỗi. Là lỗi của em!
Em đang mong đợi điều gì chứ? Một sự huyễn hoặc mơ hồ tự em đang vẽ ra. Có lẽ không còn kịp để đứng trước mặt anh và nói Em yêu anh nữa. Nhưng nếu một ngày anh vô tình bắt gặp ánh mắt em, xin anh hãy quay đi. Nếu có một ngày trong vô thức em nhắn một loạt tin cho anh chỉ để nói rằng Em đang rất nhớ anh thì xin anh đừng đáp lại. Hãy để em quen dần với những ngày thiếu vắng anh. Hãy để em quên anh... Được chứ? Em sẽ ổn thôi... Và anh cũng vậy. Hà Nội những ngày này thật lạnh. Chỉ càng làm em nhớ anh nhiều hơn! Nhiều lúc một mình em thường tự hỏi: Anh đang ở đâu giữa dòng người hối hả ngoài kia? Hà Nội thấy anh, nhưng em thì không. Thành phố đông đúc và tấp nập như vậy nhưng em thấy cô đơn! Hà Nội vẫn thế. Anh cũng vậy. Chỉ là... Em thì thiếu vắng anh!
Mong rằng anh sẽ luôn hạnh phúc dù cho anh đang ở nơi nào. Và mong rằng anh sẽ luôn giữ mãi nụ cười như những ngày đầu em gặp anh! Sẽ chẳng bao giờ là muộn cho một câu chào. Để tình yêu đã đi qua sẽ không còn gì phải tiếc nuối nữa... Tạm biệt anh - Chàng trai tháng Mười Một! Hà Nội! Bình yên nhé!
Nguyễn Phương Thảo -