( - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán chổi")
Đôi mắt tôi nhìn anh khi gặp lại như một người lạ đã từng yêu, đôi mắt thơ ngây của ngày xưa từng yêu, từng hận anh giờ đã có thể bình thản xem anh như một người không quen biết, đôi mắt nghiêm nghị của vị giám đốc nhìn một nhân viên mới vào làm trong công ty.
***
Ngày ấy tôi là một cô gái Tiền Giang lên Sài thành để học bậc đại học,mọi thứ đều mới mẻ với một cô gái chân quê như tôi. Lúc mới nhập học, tôi đã xác định mình phải vừa học vừa tìm việc làm thêm bởi số tiền mẹ gửi từ quê sẽ chẳng thể đủ ăn sau khi đóng tiền phòng, điện nước. Tôi tình cờ đọc được tờ rơi tìm người giúp việc theo giờ của nhà anh, dù biết công việc không mấy nhẹ nhàng với một cô gái miền tây như mình nhưng tôi phải nhận công việc này. Tôi đến nhấn chuông cổng một ngôi nhà 3 tầng trên một khu đất tương đối rộng trong thành phố này, người ra mở cổng là một phụ nữ trạc tuổi 60 với vẻ mặt đôn hậu và nụ cười hằn vết chân chim.
- Chào bác, cháu đến xin làm giúp việc theo giờ ạ - Tôi lễ phép giới thiệu
- Vào nhà đi cháu, đã biết những gì phải làm khi nhận việc nhà bác chưa?
- Dạ cũng được đôi chút rồi ạ, nhờ bác hướng dẫn thêm.
- Cháu uống nước đi rồi bác nói rõ công việc cho. Bác là Vân, còn cháu tên gì?
- Dạ cháu là Dung Hạnh.
- Cứ đều đặn từ 12h-2h thì cháu đến nhà bác rồi lau nhà, rửa chén, nấu ăn...Mỗi giờ bác sẽ trả 75k được không?
- Dạ được ạ.
- Bây giờ đi tham quan nhà bác đi, hơi rộng tí. Mọi người trong nhà cũng thân thiện thôi cháu đừng lo, giờ này chỉ còn mỗi thằng Nam ở nhà. Buổi trưa cháu nấu cho hai bà cháu ăn là được, thỉnh thoảng có mẹ nó về buổi trưa sẽ phụ giúp cháu bớt
- Dạ
Bác Vân dẫn tôi đi lên tầng hai và giới thiệu đây là phòng ngủ của mọi người. Phòng đầu tiên chúng tôi mở cửa bước vào là một căn phòng rất bừa bộn, sách vở để lung tung khắp nơi và trên giường còn đang có một chàng trai úp mặt ngủ nướng dù đã hơn 10h sáng.
- Thằng Nam dậy rửa mặt rồi ăn sáng đi. Tối thức cho khuya vào rồi giờ ngủ nướng.
- Nội để con ngủ thêm tí mà, chiều phải đi học sớm rồi – Anh chàng nói mà vẫn chẳng thèm quay mặt ra
- Dậy mau, có bạn gái đến thăm nè – Bác Vân chọc ghẹo
- Hơ...Ai thế hả nội? Đừng bảo là nội dẫn đến ép con xem mặt nhé – Tôi che miệng cười vẻ mặt ngơ ngác mới ngủ dậy của anh
- Mình đi xem nơi khác đi cháu, mặc kệ thằng tiểu tử đó.
- Nội...Ai mà dễ thương vậy? – Nam gọi với theo
Tôi được tham quan xong 3 lầu của căn nhà thì đồng ý nhận việc và ngày mai sẽ đến làm buổi đầu tiên, nếu làm tốt thì sẽ được làm lâu dài. Lúc ra về, tôi và bà cứ tủm tỉm cười với nhau vì những câu chuyện về cậu cháu tinh nghịch đáng yêu của bà từ nhỏ đến giờ. Nam là cháu trai duy nhất trong nhà, còn người chị của Nam thì đã đi du học được 2 năm rồi. Lần đầu tiên gặp anh cũng lần đầu tôi thấy có người ngủ ngày như thế, mặt trời đã lên trên đỉnh rồi mà chàng vẫn có thể ngủ được nhưng vẻ mặt ngây ngô lúc mới ngủ dậy của anh vẫn còn khiến tôi bật cười khi hình dung lại. Với một cô gái quê như tôi thì sáng ra đã dậy thật sớm để chuẩn bị ăn sáng rồi đến trường, tôi không có thói quen ngủ nướng vì mẹ mình ở quê còn phải dậy sớm hơn cả. Ngày hôm sau tôi đến làm việc ngay sau khi rời khỏi giảng đường và chưa kịp ăn trưa đã phải chạy vội qua nhà bác Vân. Lần này tôi bấm chuông và phải đợi hơi lâu, bởi người mở cổng là anh và có lẻ vừa chạy từ trên tầng 2 xuống dưới nhà. Bộ dạng anh hôm nay không giống với vẻ mặt mới ngủ dậy hôm qua mà chỉnh tề hơn, đã đóng thùng với chiếc áo sơ mi thơm tho.
- Bạn là Dung Hạnh à? Nấu cơm trước đi rồi hẵng dọn nhà sau nhé. 1h mình phải đi học rồi nên... - Nam gãi đầu, ngại ngùng
- Ừ, mình biết rồi.
Tôi nhanh chóng tiến vào bếp nhưng chẳng biết mình phải làm gì, nấu cái gì và đồ dùng trong bếp quá lạ lẫm. Tôi đứng lúng túng và ngây người ra, nhận thấy mình chẳng khác nào một con ngốc khi hấp tấp vào bếp mà chẳng hỏi rõ ràng trước. Anh mĩm cười rồi bước đến đưa cho tôi mảnh giấy trắng có ghi chú, tôi đoán đó là phao cứu hộ cho mình.
- Bà nội có gửi cho bạn, trông bạn xông xáo quá nên tui quên mất.
- Eo...tại ngày đầu tiên mà – Tôi thẹn thùng nhận lấy tờ giấy.
- Khoảng nửa giờ là bà sẽ về đó
- Ừm
Hơi vất vả nhưng tôi vẫn hoàn thành xong bữa trưa theo yêu cầu của bác Vân, hi vọng có lẽ khẩu vị và cách nấu ăn của người miền Tây sẽ không làm phật lòng hai người. Tôi dọn bữa trưa lên bàn xong xuôi thì bác Vân cũng vừa về đến nhà, trông thấy tôi đã làm xong nhiệm vụ đầu tiên một cách êm xuôi nên bác gật đầu mĩm cười. Tôi lại phập phồng lo lắng nhìn vẻ mặt của hai người khi nếm món ăn
- Làm gì đứng đó cháu, tới ăn cơm cùng bác luôn nào.
- Dạ thôi, cháu ăn rồi.
- Tiền công của cháu có bao gồm tiền ăn trưa luôn đấy. Nếu không ăn thì nói bác gửi thêm cho
- Dạ...vậy cháu xin phép – Tôi nghĩ mình phải ăn thì mới lau nổi 3 tầng nhà này
- Ngại gì chứ, ăn tự nhiên nhé. Bạn phải như thế thì mới làm ở đây lâu dài được – Anh nháy mắt trêu chọc tôi
Sau bữa trưa, anh đi vội vàng nhưng không quên nói nhỏ vào tai của nội mình điều gì đó. Đã lâu rồi kể từ khi lên thành phố bữa cơm của tôi mới có không khí gia đình như vậy, ngày thường không lủi thủi một mình nấu ăn ở phòng thì cũng ra quán. Sau khi lâu dọn xong nhà cửa thì cũng gần 2h nên xin phép bác Vân nhận tiền lương và ra về
- Cháu làm tốt lắm, bác thích. Làm lâu dần rồi bác tăng tiền công cho
- Dạ cháu cảm ơn ạ
- Mà này, không đưa số điện thoại cho bác kẻo hôm nào có việc bận thì xin nghỉ trước để bác sắp xếp.
- Dạ - Tôi đọc số điện của mình trao đổi với bà nội anh
- Ngày mai lại sang nhé,đúng giờ là được rồi không cần phải đến sớm quá đâu. Thằng Nam cũng khoái mấy món cháu nấu rồi đó
- Dạ. Cháu về ạ
Tôi bước về và cảm thấy vui vui lạ kì bởi anh là người con trai đầu tiên ăn những món mình nấu và có lẽ lúc trước khi đi có khen mình với bà nội. Tối hôm đó tôi về đọc thêm vài món ăn mới trên mạng và dự là sẽ thử nghiệm những món này vào bữa trưa hôm sau của hai bà cháu họ. Cảm giác trong lòng cứ nôn nóng chờ ngày mai đến để gặp một ai đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được rõ ràng đến thế. Bỗng tôi nhận được tin nhắn từ số điện thoại lạ...
- Dung Hạnh phải không? Tôi là Nam nè, có việc muốn nhờ bạn được không?
- Việc gì vậy bạn? – Tôi ngạc nhiên nhắn lại
- Ngày mai có thằng bạn mình đến ăn cơm, bạn có thể nấu món bò bít tết được không?
- Ưm...cũng được
- Thank bạn nhiều nhé, mai bà nội sẽ đi mua thịt bò. Chúc ngủ ngon.
Sau khi anh chúc ngủ ngon, tôi mới bần thần nghĩ lại mình dại dột. Thực sự món bò bít tết cô chưa từng nấu thử nhưng không biết tại sao lại nhận lời, có lẽ cô sợ làm anh thất vọng. Đến khuya, tôi vẫn chưa ngủ để đọc đi đọc lại cách chế biến món bít tết vì điều lo sợ nhất là quá chín hoặc quá dai. Ngồi trên lớp tôi vẫn mãi lo nghĩ trong đầu về món bò bít tết, nhẩm đi nhẩm lại các bước chế biến. Tại sao tôi lại phải vì một người con trai mới quen hai ngày mà đau đầu lo nghĩ như vậy? Câu trả lời được biết ngay sau khi tôi trông thấy vẻ mặt gật gù của anh khi thưởng thức món bò bít tết mà tôi nấu lần đầu tiên. Dù biết chỉ ở mức tạm được nhưng như vậy đã khiến tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao. Cậu bạn của anh cứ liếc nhìn hoài nên tôi ngại ngùng bỏ lên tầng hai lau dọn, nghe hai người ở dưới nhà nói cười rất vồn vã. Đến 2h, sau khi hoàn thành công việc thì tôi đến gặp anh hỏi bác Vân khi nào về để biết có nên chờ để lấy tiền công
- Khi nào bà nội anh về vậy?
- Bà đi đến chiều tối lận, bà có gửi tiền cho anh nè nhưng trước khi nhận Hạnh phải thành thật trả lời tôi một câu hỏi – Anh dò hỏi đầy ẩn ý
- Anh hỏi đi – tôi bình thản đáp
- Lát nữa có bận gì không?
- Ưm...Lát thì không nhưng 6h tối có việc bận. Được chưa?
- Tiền công của Hạnh nè, bây giờ đi chơi với Nam tí được không? Trước 6h anh sẽ đưa Hạnh về
- Tôi...
- Hạnh từ chối là anh buồn đó
- Vâng, cũng được ạ
Chiều hôm đó anh chở tôi đến một quán bar họp mặt cùng bạn bè với mình, tôi ngoan ngoãn ngồi kế bên anh và nghe mọi người nói chuyện. Vì lạ lẫm mọi thứ nên nên tôi luôn cảm thấy ái ngại khi mọi người đề nghị mình làm gì đó, họ hỏi han tôi đều do anh đáp trả lời. Tuy vậy, trong lòng tôi lại cảm giác xốn xang vì lần đầu tiên đi chơi với một chàng trai mà lại còn ở những nơi sang trọng ở đất Sài thành này. Những cậu bạn anh hay nhìn và khen tôi dễ thương, duyên dáng. Tôi liếc nhìn anh thì nhận lại một nụ cười và cái nháy mắt tỏ vẻ khá hãnh diện vì điều đó, đôi khi không biết anh giả vờ hay cố tình lại quàng tay qua vài mình rất thân mật. Đúng 5h30, anh cáo từ bạn bè đi trước vì phải chở tôi về nhà như đã hứa. Đến trước cổng, tôi cúi chào anh rồi đi vào phòng trọ thì bất ngờ anh nắm lấy tay tôi níu lại, ánh mắt trìu mến
- Dung Hạnh, làm bạn gái anh nhé. Anh thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên, thích những món ăn hạnh nấu, thích tất cả những gì thuộc về...
- Em...em chưa sẵn sàng, em cần thời gian để suy nghĩ thêm – Tôi bối rối quay mặt đi thẳng vào trong
- Anh sẽ chờ, nhưng đừng bắt anh phải chờ lâu nhé.
Cả ngày còn lại và những ngày sau đó, tôi luôn suy nghĩ thơ thẩn về lời tỏ tình của anh. Anh có thật sự yêu tôi không hay chỉ đùa vui thôi? Với trái tim non nớt chưa từng biết yêu của một cô gái miền Tây luôn muốn đồng ý bởi anh đã làm trái tim này lỗi nhịp ngay từ ngày đầu mới gặp. Nhưng lý trí luôn phân vân, bởi nếu nhận lời nhanh như thế anh có xem thường, nhàm chán tôi như một vật dễ đạt được rồi cũng dễ vứt bỏ không? Những ngày sau đó, tôi vẫn đến vẫn đến làm việc nhà bình thường nhưng luôn né tránh ánh nhìn từ anh. Còn anh vẫn mĩm cười thản nhiên chờ đợi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi luôn lo sợ nếu bắt anh chờ lâu quá liệu anh có yêu một người khác và rồi tôi sẽ hối hận vì mình đã bỏ lỡ cơ hội khi tình yêu đến. Hơn nữa tháng chờ đợi, cuối cùng anh đã khiến tôi không còn do dự được nữa. Ngày hôm đó, tôi vẫn đến giúp việc như ngày thường lệ mà không biết rằng buổi chiều anh sẽ tổ chức sinh nhật của mình tại nhà. Và bất đắc dĩ, tôi phải ở lại tham dự sau lời mời của anh. Những người bạn hôm trước gặp trong quán bar cũng đến chơi, đặc biệt là anh bạn thân đã từng đến nhà ăn cơm nhìn tôi cười ẩn ý. Đến giờ thôi nến hát mừng, anh bất ngờ đến ôm vai tôi và nói nhỏ
- Hôm nay là sinh nhật của anh, anh muốn nghe câu trả lời của em. Anh đợi đến sắp phát điên rồi Hạnh à
- Em...
- Nếu đồng ý thì cùng lại thổi nến cùng anh nhé. Anh giới thiệu với bạn bè của mình luôn.
Sau khi cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi bước đến cùng anh mĩm cười hạnh phúc cùng thổi nến. Đôi mắt anh lúc ấy long lanh những ánh nến nhìn tôi rồi liếc sang cậu bạn thân cười nửa miệng bí ẩn. Dù hơi khó hiểu nhưng tôi mau chóng quên đi bởi cảm giác ngây ngất vì lời giới thiệu của anh trước bạn bè mình. Sau cuộc vui, vì tôi không biết uống bia và từ chối nên cũng không ai ép mình, còn anh lại đang trong tình trạng ngà ngà say. Tôi dìu anh về phòng rồi đi ra lấy cho anh cốc nước chanh giải bia, khi trở lại tôi đã vô tình nghe cuộc nói chuyện điện thoại của anh, những lời nói làm tan vỡ trái tim mới biết yêu của mình
- Mày thấy không, gái quê dễ đổ lắm. Tao đã bảo lâu nhất là 2 tuần
- Nam thiếu gia cao tay ấn quá
- Mày chuẩn bị kèo ăn mừng thắng lợi của anh đi.
Nước mắt lặng lẽ rời trên gương mặt ướt nhoè tự lúc nào, tôi đau đớn chạy ra khỏi căn nhà đó và chạy thật xa người con trai đã xem thường, đùa giỡn với tình yêu của mình. Lúc ra khỏi cổng tôi chạm mặt bác Vân vừa mới đi chơi về, trông thấy đôi mắt đỏ hoe của mình nên bác gọi với theo lo lắng. Tôi khóc trong tủi hổ cả đêm hôm ấy còn anh thì vẫn ngủ ngon trong cơn say. Ngày hôm sau, tôi gọi cho bác Vân và xin nghỉ một hôm bởi cảm thấy mình vẫn chưa thể đối mặt với anh lúc này. Anh vẫn chưa ngờ rằng tôi đã biết chuyện nên gọi đến hỏi thăm
- Em không khoẻ trong người à? Hôm qua em về lúc nào vậy, anh mệt quá ngủ luôn nên không hay biết
- Hôm qua, tôi nghe anh nói chuyện với bạn qua điện thoại mình rồi về luôn nên anh không cần phải giả vờ nữa.
- Anh...chỉ nói đùa với thằng bạn thôi, em đừng nghĩ ngợi lung tung.
- Tôi tin vào những gì mình nghe thấy, anh không cần phải giải thích nữa.
- Em...ngang bướng quá
- Tôi là thế đấy, tôi là gái quê mà – Tôi cay đắng nhắc lại lời của anh
- Em ...đúng là đồ gái quê. Sau này cũng chẳng kiếm được thằng nào hơn tôi đâu, ngoan ngoãn mà làm bạn gái tôi còn được chu cấp đến khi nào chán thì cũng có tiền mà tiêu – Anh bức tức gằn giọng
Anh có quyền gì mà đùa giỡn với tình yêu của tôi cơ chứ? Anh đẹp trai, nhà giàu thì được phép đùa giỡn với tình yêu sao? Những rung động đầu đời lại dành cho một gã con trai lừa dối càng làm tôi sợ hãi tình yêu...Tôi ngắt máy và không muốn khóc nữa, không thể khóc vì một người như thế. Ngày hôm sau tôi vẫn đến làm việc bình thường tại nhà anh bởi tôi phải cố gắng làm tròn một tháng trước đến khi tìm được việc mới. Tôi lạnh nhạt với anh thì anh tỏ ra khó chịu, bắt chuyện hỏi han rồi lại cười đểu bỡn cợt mình. Trái tim lần đầu tiên biết yêu đã bị tổn thương khiến tôi lười biếng yêu lại nữa, tôi dành thời gian vào việc học và đi làm thêm để rồi lạnh lùng từ chối mọi lời tỏ tình. Nhưng tôi vẫn nhớ câu nói hôm nào của anh " sẽ chẳng kiếm được một người yêu nào hơn tôi đâu...". Tôi hận câu nói ấy và càng muốn chứng tỏ rằng mình có thể làm được hơn thế, tôi nổ lực để trở thành một người phụ nữ quyền lực và có tiền, có địa vị, lột xác khỏi cái vỏ gái quê ngày nào. Và ngày ấy cũng đến, tôi gặp lại anh với cương vị một giám đốc phỏng vấn tuyển nhân viên mới cho công ty của mình. Địa vị ngày hôm nay cũng một phần nhờ lời khiêu khích của anh mà có được, tuy từng hận anh vì những tổn thương mối tình đầu nhưng tôi cũng không vì thế mà loại bỏ anh rớt tuyển vì chuyện xưa. Anh gặp riêng tôi và hỏi
- Anh cứ ngỡ em vẫn còn ghét mình nên sẽ đánh trượt chứ. Em giờ thật quyến rũ, kiêu hãnh
- Tôi không còn lại cô gái quê ngày trước. Cảm ơn anh vì đã cho tôi từng yêu và từng hận nhưng giờ ngoài công việc ra thật sự chúng ta chỉ là những người xa lạ.
Trả lại anh gánh nặng của câu nói ngày trước, tôi cảm thấy nhẹ nhõm để tìm một hạnh phúc mới...