Cuộc sống của gia đình chị càng ngày càng khó khăn. Anh không chịu chí thú làm ăn buôn bán cùng chị, mà lại đam mê với cái nghề môi giới nhà đất. Lúc may mắn, anh giới thiệu được khách, bán được nhà thì chủ nhà sẽ trả công môi giới cho anh. Đầu năm được một, hai vụ như thế anh lên mặt dạy chị: "Tôi chẳng phải nhọc công dãi nắng dầm mưa ngoài chợ như cô, chỉ mất chút nước bọt là kiếm được dăm chục triệu như chơi". Thế nhưng số tiền ấy đâu phải anh đưa hết cho chị để lo cho gia đình. Sau khi làm bữa tiệc khao bạn bè trong hội, rồi sắm đồ cúng lễ và mua một chiếc điện thoại mới anh đưa cho chị vẻn vẹn được 5 triệu đồng.
Chị cầm 5 triệu ấy chưa ấm tay thì anh đã bảo đưa cho anh để gửi về quê cho em trai vay. Và từ đó đến giờ đã nửa năm anh chẳng kiếm thêm được xu nào, mọi sinh hoạt chỉ trông mong vào quầy hàng của chị. Chị hàng ngày đầu tắt mặt tối lo kiếm tiền nuôi con, nuôi chồng. Lúc chỉ còn hai tháng nữa là Tết chị ngọt nhạt khuyên anh cùng chị tu chí làm ăn để có tiền mà sắm một cái Tết đàng hoàng cho con đỡ tủi, thế nhưng anh kiên quyết không nghe. Ngọt nhạt không xong chị quay ra nặng lời, thế là từ ấy anh chị không thể nói chuyện tử tế với nhau được quá một câu. Quá chán với người chồng vô trách nhiệm, chị mang con về nhà ngoại để mặc anh tự lo thân anh.
Ngày đầu đưa con về nhà bố mẹ đẻ, chị như được giải thoát, tự do thoải mái và không phải đụng độ với anh. Thế nhưng đến tối thằng bé cứ khóc đòi bố, cực chẳng đã chị phải gọi điện cho chồng nhờ anh dỗ dành con. Nhân thể đó anh lại được đà lên giọng với chị: "Tôi tưởng cô mang con đi cô nuôi được con tử tế, sao giờ lại phải gọi điện cho cái thằng vô trách nhiệm này à. Không nuôi nổi con thì mang về tôi nuôi". "Thân anh, anh còn chẳng nuôi nổi, đưa con về cho anh để nó chết đói à?", chị quát vào điện thoại rồi tắt máy. Đêm ấy chị cố gắng dỗ dành con, sau một hồi thút thít cuối cùng thằng bé cũng ngủ ngon trong vòng tay mẹ.
Dần dần thằng bé cũng quen với việc vắng bố và không còn đòi nhiều nữa. Còn anh với cái tính sĩ diện cao ngất trời, anh cũng chẳng thèm bước chân đến nhà bố mẹ vợ để thăm con. Chủ nhật, con được nghỉ học nhưng chị thì vẫn chạy chợ, ông bà ngoại cũng bận bán hàng nên không ai trông thằng bé, chị lại phải gọi cho anh nhờ anh trông con giúp.
Trước mắt, không có anh, chị sẽ nhẹ gánh vì không phải một mình kiếm tiền nuôi 3 miệng ăn.... (Ảnh minh họa).
Sáng chủ nhật anh đón con từ quầy hàng của chị nhưng 9 giờ tối vẫn chưa thấy anh đưa con về, gọi điện anh không nghe máy. 11 giờ đêm mới thấy anh xuất hiện, thằng bé ngồi đằng trước mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ. Xót con, chị hỏi: "Sao giờ này anh mới đưa thằng bé về? Anh có bận hú hí với con nào thì cũng biết thương lấy con mình chứ? Rét buốt như thế này mà 11 giờ mới đưa con về". "Cô im ngay mồm đi", anh quát vợ. Thế là hai người lại cãi nhau nảy lửa ngay tại nhà chị.
Sáng hôm sau khi con tỉnh dậy, chị gặng hỏi thằng bé: "Hôm qua bố cho con đi những đâu?". Thằng bé kể rành rọt từng câu với mẹ: "Sáng bố cho con ăn phở rồi đi với bố. Trưa bố ngồi ở quán nước với các chú, con cũng ngồi đó chơi, bố cho con ăn bánh rán và uống nước ngọt. Chiều bố cho con ăn sữa chua mít, cả bánh mì nữa". Nghe con kể mà chị trào nước mắt. "Thế trưa con không buồn ngủ à?", chị hỏi tiếp thằng bé. "Con chơi điện tử trong điện thoại của bố nên chẳng buồn ngủ mẹ à". Chị lại hỏi: "Sao tối con không đòi bố đưa về sớm để ăn cơm với mẹ?". "Con có đòi bố chứ, nhưng mà khi ấy bố đang bận nói chuyện với bác nào ấy nên bố không đưa con về ngay được", thằng bé hồn nhiên trả lời câu hỏi của mẹ.
Nghe đến đây chị thực sự quá chán với một người chồng, người cha vô trách nhiệm như anh. Mới nhờ anh trông con có một ngày mà con đã phải vạ vật theo bố khắp mọi nơi, chẳng có nổi một hạt cơm vào bụng, nếu chị để anh trông con vài ngày thì không biết thằng bé phải chịu khổ sở đến đâu nữa?
Trong khi người ta đã bắt đầu lo sắm Tết thì chị vẫn đang tranh thủ từng giờ để kiếm thêm ít tiền nuôi con. Còn anh thì hàng ngày vẫn cứ ngồi khắp các quán nước với tờ báo trên tay để nghe ngóng xem chỗ nào đang cần bán nhà, người nào đang cần mua. Và chị chắc chắn những câu đại loại như: “Thương lượng mãi chủ mới ưng giá ấy thế mà phút cuối lão kia đổi ý không mua nữa” lại được anh thốt ra trong sự tiếc nuối. Mỗi lần nhìn anh ngồi thất thểu khi thì ở nhà, khi ở quán trà đá... ý nghĩ "Thà rằng không chồng" lại thoáng qua đầu chị.
Trước đây, khi thấy cuộc hôn nhân của mình rơi vào bế tắc chị đã từng nghĩ đến ý định giải thoát khỏi chồng nhưng vì thương con quá nhỏ, thiếu thốn tình cảm cha mẹ sẽ rất tội, và chị vẫn hi vọng có ngày anh sẽ tỉnh ngộ. Nhưng đến giờ phút này chị chẳng còn gì để hy vọng nữa rồi. Chị sẽ ly hôn. Một quyết định đau buồn khi năm hết Tết đến nhưng chị hy vọng đó là quyết định sáng suốt cho cả cuộc đời của chị. Trước mắt, không có anh, chị sẽ nhẹ gánh vì không phải một mình kiếm tiền nuôi 3 miệng ăn....