Sài Gòn cuối tháng 3...
Phố chiều nắng gay gắt như muốn đốt cháy dòng người tấp nập trên đường. Cô gái hoà vào dòng người ấy với bao suy nghĩ không lối thoát chỉ vì câu nói hồi chiều thầy đã nói với cô: “Cuộc sống này là của em chỉ có em mới có quyền quyết định cuộc sống của em. Như thầy nói, con gái có vô vàn đôi giày đẹp nhưng gót giày nào hợp với em nhất chỉ có em mới biết…”. Gót giày nào cho em?
Ngày còn bé, vì muốn cô khác biệt với mọi người ba mẹ bắt cô học rất nhiều điều. Thời thơ ấu đó vỏn vẹn trong chữ “học” mà thôi, nghĩ lại cô cảm thấy buồn cười cho bản thân. Gót giày đầu tiên trong đời cô đã bị ép mang như vậy đó.
Lớn lên một tí cô vẫn thế, chỉ biết học học và học, không hoạt động vui chơi cùng bạn bè. Tất nhiên khi nào cô cũng là học trò nhất lớp, nhất trường, thầy cô rất tự hào về cô nhưng bản thân cô thì… gót giày thứ hai đã vuột mất tay cô như thế.
Lên cấp ba, cô cởi mở hơn, cười nhiều hơn, có tham gia hoạt động cùng lớp. Có vẻ cô đã thay đổi nhỉ? Không đâu, chẳng qua đó chỉ là cô không muốn ai chạm vào cuộc sống thường ngày mà thôi. Khi cô đăng ký thi đại học gia đình bắt cô phải thi theo ý kiến chung của gia đình, cô liều mạng đăng ký một nguyện vọng khác cho chính bản thân mình. Ấy vậy mà trớ trêu thay khi nguyện vọng cô đăng ký không đậu còn nguyện vọng của gia đình lại đậu. Ngày đăng ký hồ sơ nhập học, cô khóc… gót giày thứ ba trong đời cô lại không phải cô chọn.
Cuộc sống đại học tách khỏi gia đình, cô vùng vẫy với những điều bản thân thích. Cô quen nhiều bạn bè từ mọi miền đất nước, cô học được nhiều điều mà trước giờ cô không biết. Hỏi cô có vui không? Vui chứ, chắc chắn là vui rồi… nhưng đâu đó trong cô không hề thoải mái, gót giày này có phải là dành cho cô?
Cô trải qua mối tình đầu với một anh trên khoá học, anh tốt lắm, thương cô lắm. Những buổi hẹn hò, những cái nắm tay vụng về làm cô thoáng nghĩ đó là hạnh phúc, cô nghĩ rằng “đây là gót giày đẹp nhất dành cho mình rồi”. Ấy vậy mà, cuộc đời lắm chữ ngờ, khi cô đắm chìm trong hạnh phúc đó cũng là khi anh nói lời chia tay chỉ vì không hợp nhau. Ừ thì chia tay, ừ thì không hợp nhau. Nói không buồn là gạt người nhưng cô biết buồn chẳng giải quyết được gì thôi thì chấp nhận… gót giày tình yêu đầu tiên của cô chấm dứt như vậy đấy.
Chia tay mối tình cô lao đầu vào những con số trên giảng đường, lao vào những dự án trong mỗi tiết học. Mọi chuyện bình bình đạm đạm như vậy cho đến khi giáo viên chủ nhiệm gặp riêng cô và nói: “Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm của em, thầy thật sự khuyên em ngành học này hoàn toàn không phù hợp với em. Năng lực em rất tốt nhưng thầy không hể nhận thấy sự đam mê cùng nhiệt huyết của em. Cuộc sống này là của em chỉ có em mới có quyền quyết định cuộc sống của em. Như thầy nói con gái có vô vàn đôi giày đẹp nhưng gót giày nào hợp với em nhất chỉ có em mới biết…”
Gió nhẹ sau mưa nhẹ lướt qua trên vai khiến cô rùng mình, cô tự hỏi: Gót giày nào cho em?
Kính Cận Buồn