Nhiều người cho rằng là duyên số, định mệnh. Cũng có người bảo do Trái Đất tròn, hoặc do thành phố quá nhỏ. Nhưng để trở thành phần đời của nhau ắt hẳn phải có nguyên do. Tôi nghĩ rằng, vì bản thân họ cùng giao thoa tư tưởng, nên chắc chắn tự khắc sẽ thấy nhau.
Có điều là sớm hay muộn thôi.
Ai cũng cố gắng đi tìm một nửa hoàn hảo với bản thân, hoặc chí ít cũng đôi ba phần hòa nhịp ăn khớp. Nếu dễ dàng vậy thì đâu có hội ngộ rồi chia ly nhiều đến vậy. Sự thật là, chúng ta đã không cố gắng để dung hòa tư duy.
Như có hai người yêu nhau say đắm lắm, đến khi cô bạn gái muốn kết hôn rồi ở riêng, thì chàng trai nhất mực từ chối vì bản thân là con trưởng, phải sống chung nhà để phụng dưỡng bố mẹ. Vậy là chia tay.
Như anh chàng nọ chăm chăm vào sắc đẹp tự nhiên, trong khi cô bạn gái lại muốn sửa sang một vài khuyết điểm. Tranh cãi rồi lại chia tay.
Người ta chia tay nhiều như cơm ăn hai bữa trong ngày. Ít ai đoái hoài và nuối tiếc rằng họ đã phước phần giao thoa tư tưởng để đến được với nhau. Vì cứ đinh ninh sẽ có đâu đó người thay thế trong quãng đời phía trước.
Mà cuộc sống có bao nhiêu lần giao thoa tinh khôi để yêu?
Những lần sau đã là một sự gặp gỡ khác, với tư duy không còn thanh thản. Họ đến với nhau bằng những mất mát hoặc tổn thương. Đôi khi đến với nhau vì cô đơn nhiều hơn. Những giao thoa ban đầu đã thế chỗ cho sự sợ hãi và thiếu hụt niềm tin. Chẳng còn nhiều lý tưởng và hồn nhiên để một chuyện yêu đủ đầy trong sáng.
Có khó để yêu một ai đó không? Dĩ nhiên là khó. Nhưng cũng không khó đến nỗi bản thân không làm được một sự thống nhất đơn giản. Mà ngày xưa nhân loại yêu nhau như gừng cay muốn mặn, giờ thì cứ mong mỏi giải thoát cho nhau, dù chỉ là một sơ sót nhỏ nhằn. Thế mới biết tìm được nhau đã khó, giữ được nhau là cả một quá trình nỗ lực kiên trinh.
Vậy nên cũng hãy bằng những cố gắng kỳ quái nào đó, hãy yêu như thể mình chỉ có một cuộc yêu duy nhất trong cuộc sống đi. Thay vì cứ miên man tìm ra những điểm chung để khỏa lấp cho phần bản thể thiếu hụt.
Kai Hoàng