Anh ơi,...
Anh có biết cảm giác khi một cô gái hỏi: "Mình là gì của nhau anh nhỉ?" Và nhận lại câu trả lời: "Anh cũng không biết nữa" – Nó đau đớn như thế nào không? Vì em đã từng đau đớn như vậy cho nên mình dừng lại mối quan hệ không rõ ràng này đi, anh nhé!
Anh à,...
Em không còn là cô gái hai mươi tuổi yêu thích tự do đến nỗi mặc kệ những lần tình đền rồi đi, không một lý do và không một lời giải đáp. Anh bảo tình yêu không cần phải nói, nhưng sự im lặng của anh không đủ để em hiểu tình yêu của ta là gì.
Nguồn ành: weheartit.com
Em mệt mỏi khi chứng kiến trong mỗi kế hoạch của anh không hề có bóng dáng của em. Anh là anh của phiêu lưu, của nắng gió bụi đường, của một sáng trong lành, nhưng không phải là anh của em trong những ngày tắt nắng, luôn cần vòng tay từ anh như một lời an ủi.
Và em mệt mỏi khi trong những câu chuyện em kể lại, đôi khi muốn viết thêm hai chữ: "cùng anh" nhưng chẳng biết thêm vào đâu. Chẳng phải chúng ta không có những kỉ niệm đẹp, chỉ là những kỉ niệm đẹp ấy chẳng được cho một cái tên phù hợp. Là bạn? Là người yêu? Hay chẳng là gì của nhau?
Anh đừng mang câu chuyện tình yêu của những trái tim đi hoang ra kể để minh chứng rằng mối quan hệ của chúng ta hiện tại thật tốt đẹp biết bao. Họ là cô gái hai mươi vì yêu mà chấp nhận, vì tự do mà chỉ muốn bay cao, bay xa.
Nguồn ảnh: Weheartit.com
Còn em chỉ là một người không còn bao nhiêu can đảm để "thế chấp" tuổi thanh xuân vào một thứ tình yêu mà anh chẳng dám gọi thành tên. Đến một ngày nào đó, có thể em vẫn sẽ yêu anh nhưng sẽ ổn định cuộc đời mình tại một bến đỗ bình yên. Nơi đó sẽ có giận hờn, cãi vả nhưng tình thương vẫn được thắp lên từng ngày. Căn phòng em tô điểm sẽ không vắng lặng vì thiếu hơi ấm của người thương em. Nếu một ngày người ấy đi xa, em vẫn sẽ đợi chờ trở về và tin rằng sự chờ đợi ấy không vô vọng.
Còn anh, hãy tiếp tục là ngọn gió đi hoang. Ngọn gió nào rồi cũng cần một chỗ dừng chân, nếu em không thể, vậy hãy để người khác giữ anh lại.
April -