Những người đàn ông tồi từng quen khiến tôi hoài nghi vào tình yêu. Khi 23 tuổi, tôi đã quyết định không hẹn hò với bất cứ ai. Tôi đã sống một mình gần 10 năm. Tôi đã nhìn thấy bạn bè của mình đau buồn vì tình yêu, khóc lóc, mệt mỏi, ủ dột. Và chính bản thân tôi cũng từng trải qua những trải nghiệm tình yêu thê thảm không kém. Vì vậy tôi không muốn bị tổn thương thêm một lần nào nữa.
Tôi biết vẫn có những người đàn ông tốt trên thế giới này. Tuy nhiên, có lẽ họ đều có nơi có chốn hết rồi hoặc là tôi chẳng bao giờ may mắn gặp được một người như vậy.
Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi quyết định thưởng cho mình một chuyến đi châu Âu. Tôi không mong rằng mình sẽ tìm thấy một chàng hoàng tử tóc vàng, mắt xanh tại đây. Tôi chỉ muốn được đắm mình vào khung cảnh tươi đẹp của Paris, Rome, Florence…
Ảnh sưu tầm trên Internet.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến một tình yêu sẽ đến và tôi cũng từ chối tất cả những người đàn ông đến bên tôi. Tôi thà làm bà cô già sống với mấy chú mèo của mình còn hơn là dính dáng đến tình yêu. Tôi đã tin chắc vào tương lai đó.
Đôi khi tôi cũng muốn được tận hưởng cảm giác được chăm sóc. Thật tuyệt vời khi được ai đó ôm trong tay, dịu dàng thì thầm những lời mật ngọt. Nhưng những mơ ước ấy nhanh chóng biến mất vì nỗi sợ của tôi. Tôi không muốn bị tổn thương. Tôi đã xây một bức tường dày để bảo vệ bản thân mình.
Thế nhưng định mệnh đã cho tôi gặp Gabriel trong chuyến đi châu Âu của mình. Anh là một người đàn ông Pháp lịch thiệp, ga lăng, tinh tế và dịu dàng. Tôi gần như choáng ngợp trước vẻ ngoài của anh trong lần đầu gặp mặt. Tuy nhiên tôi biết mình không được phép yêu anh. Tình yêu đó quá mạo hiểm.
Dù tôi từ chối tiếp xúc với anh nhưng anh vẫn không chịu bỏ cuộc. Anh nói rằng anh rất thích tính cách của tôi. Vì vậy mới gặp vài lần anh đã cảm thấy yêu mến rồi. Anh kiên nhẫn chờ đợi tôi mở lòng mình. Anh biết tôi sợ hãi nên không thúc ép hay gò bó tôi chuyện gì cả. Anh chỉ dịu dàng chăm sóc và ân cần với tôi trong suốt cả chuyến đi.
Ảnh sưu tầm trên Internet.
Thực sự cho đến ngày trở về tôi đã phải lòng anh nhưng tôi không nói. Bởi tôi biết rằng chúng tôi sẽ tạm biệt nhau và anh sẽ quên tôi nhanh thôi. Vậy mà 3 tháng sau khi tôi về Việt Nam, anh đã nhắn tin hẹn gặp tôi ở Hà Nội. Anh nói rằng anh đã xin một công việc ở đây vì muốn sống ở gần bên tôi. Anh nói tôi đừng lo lắng gì cả. Dù khoảng cách giữa tôi và anh là 1000 bước thì anh cũng sẽ bước cả 1000 bước đó. Chỉ mong tôi đừng bỏ chạy và sẽ đón nhận tình cảm của anh.
Tôi thực sự xúc động và tôi đã chấp nhận cho anh 1 cơ hội. Đôi khi phải mạo hiểm trong tình yêu thì mới chạm được đến hạnh phúc.