Sẽ chẳng có gì đáng nói nếu chúng ta lấy nhau vì điều gì đó chứ không phải vì tình yêu. Nếu không từng yêu nhau mãnh liệt, từng tin tưởng nhau hoàn toàn, thể nào em cũng kết luận là anh đã có bồ.
Nhưng, thật ra chỉ là anh đã trở nên lạ lẫm, dửng dưng. Không phải sáng nay, mà đã từ rất lâu trước đó. Hôm qua, khi dẫn con đi Bình Quới chơi, nhìn anh cứ để tâm trí lang thang đâu đó, không kiềm được em hỏi: “Cuộc sống không ở đây hả anh? Anh đang ở đâu vậy?”.
Anh ngơ ngác. Em dằn dỗi: “Chỉ có cái xác của anh ở đây thôi, còn tâm hồn anh đang ở đâu thì em không biết”. Anh có vẻ hối hận, thanh minh: “Chắc vì anh nhiều việc quá”.
Anh chuộc lỗi bằng cách rủ em đi cà phê. Tám năm rồi mới nghe chồng rủ cà phê. Nhưng ra quán rồi hai đứa… hai tờ báo. Đọc chán, em đứng lên đòi về. Anh tỉnh queo kêu tính tiền, như chỉ chờ có thế. Em đã rất cố gắng để mình có thể chuyện trò cùng nhau nhưng anh cứ vùi đầu vào tờ báo, vào ti vi; em thì suốt ngày đá thúng đụng nia, chửi chó mắng mèo.
Ảnh minh họa
Cứ như thế mãi thì không ổn. Em cố rủ anh đi ăn trưa. Như mọi ngày, vẫn mỗi người lặng lẽ ăn. Đó không phải là kiểu lặng lẽ đầy bình an, mà em nhận ra đó là kiểu lặng lẽ của một cơn bão sắp đến.
Ăn xong, trong lúc chờ cà phê, anh ngồi ngủ gật. Em không biết làm gì giữa quán, cũng không biết mọi người nghĩ gì khi thấy em cứ ngọ nguậy bên cạnh một người gật gà, gật gù. Em tự trách mình bày vẽ chi để thêm buồn bực. Thế là nát một bữa trưa - nói theo ngôn ngữ hóm hỉnh của một anh đồng nghiệp ở cơ quan em.
Nói đến chuyện vui mới nhớ, một lần xe hư, em nhờ anh ghé ngang cơ quan đón em. Trước cơ quan có một quán cóc, mọi người hay tụ tập tán gẫu. Em cũng ghé lại ngồi trong lúc chờ anh. Anh đến đúng lúc mọi người kể một chuyện cười. Em cười sảng khoái.
Hôm đó, anh nói: “Anh chưa bao giờ thấy em cười tươi như vậy khi ở nhà”. Tình cờ nghe một cuộc nói chuyện của em với khách hàng, anh cũng nửa đùa nửa thật: “Vợ dịu dàng với cả thế giới trừ anh”.
Nhưng, anh cũng vậy mà, cũng chăm sóc tất cả mọi người, trừ vợ. Ai đời ngày 8/3 em phải đi mua hoa hồng cho anh tặng các cô trong văn phòng anh. Anh tham gia tiệc tùng gì đó với công ty, múa chung với cô đồng nghiệp. Trong bài múa có phần người nam phải bế người nữ lên. Vì bồng bế cô ấy, tối về anh đau lưng, lại nhờ vợ xoa dầu. Trong lúc em bầu bì nặng nề, cần xoa bóp, cần cảm thông, cần nhẹ nhàng thăm hỏi thì anh lại như vậy đó. Cứ thế, chúng mình dần xa nhau…
Trách anh sao mình không chuyện trò cùng nhau như trước nữa, anh buông một câu: “Thì em nói đi. Em muốn nói cái gì?”. Làm sao một câu chuyện có thể đến trong cách ứng xử như vậy? Chuyện trò chứ không phải buôn bán. Làm sao em có thể nói khi anh không sẵn sàng và cả em cũng không.
Đến giờ, thậm chí những cơn giận dỗi của em dường như chẳng còn hiệu ứng nào với anh. Anh không biết hay giả vờ không biết? Ngày mới lấy nhau, nằm mơ em cũng không thể tưởng tượng ra có lúc mình ngồi bên nhau trong trạng thái như lúc này.
Có lúc nào anh có cảm giác giống em? Rõ là chồng mình đó, mà như người xa lạ. Có phải theo thời gian cặp đôi nào lấy nhau cũng trở thành xa lạ như thế? Có phải quan hệ vợ chồng sau 5 năm đã chuyển sang một trạng thái khác mà em không nắm bắt được, không thích nghi được?
Điều gì đã mang anh đi xa em như thế? Em từng yêu anh. Chỉ không biết em có còn đủ tình yêu để nghĩ cách đưa anh trở về...
beforeAfter('.before-after'); Có thể bạn quan tâm: