Một khi yêu thương đã không trọn vẹn, cách duy nhất ta có thể làm cho những gì đã từng là yêu thương nhất, là buông tay. Dù muốn dù không, đó cũng là điều không ai muốn nhưng cũng không thể làm khác đi. Buông, để vô tình một lúc nào đó bắt gặp nhau trên phố, ta có thể mỉm cười, khẽ gật đầu chào như một điều hiển nhiên của một người trọng xã giao. Buông, để dừng cứa vào tim nhau tạo nên những vết cắt không sao chữa lành nữa rồi.
Những gì ta cảm nhận được sau cuộc chia ly, là những tiếng thở dài trầm ngâm, là mỏi mắt tìm một dáng hình, một hơi ấm quen thuộc, là chìm trong ngổn ngang những kỷ niệm chưa kịp gói ghém cất đi. Là anh đúng em sai, hay lòng người dời đổi? Là lưng chừng, là nhớ thì không dám, mà quên cũng chẳng đành. Là lạc đi những ngày tươi đẹp nhất thanh xuân...
Tay buông, thế nhưng tấm chân tình có buông? Trong bất cứ sự tan vỡ nào, bao giờ sự rời đi lặng lẽ cũng âm ĩ, cũng hoang hoải, cũng xót xa hơn trăm lần việc nỗ lực muốn níu kéo một mối quan hệ gần như tay trắng. Thế mới biết, chẳng thể chối bỏ điều đáng sợ mà sự im lặng mang lại.
Im lặng, rồi mỗi đêm, vẫn gác tay lên trán, nhìn đau đáu lên trần nhà, và nghĩ về một người đã từng rất thân quen. Có người để nghĩ về mỗi khi cô đơn, điều đó dễ dàng khiến người ta cảm thấy ấm lòng. Nhưng thật tệ, khi hiểu ra tự mình huyễn hoặc bản thân.
Im lặng, rồi vô tình khi nghe một bài hát vừa lạ vừa quen, quen vì gắn liền với quá nhiều kỷ niệm, lạ vì khung cảnh đã khác, người xưa cũng không còn. Chợt nhận ra, cũng nội dung đó, ca từ, giai điệu của bài hát đó, nhưng nó chẳng thể hát mãi cho cảm xúc bất kỳ ai theo cách họ muốn nghe nó.
Đó là những ngày ta còn yêu, còn bấu víu vào những điều cũ kỹ, chỉ biết chọn cách im lặng giữa cuộc đời bao nhiêu là bộn bề và hối hả. Sợ rằng chỉ một giây ngừng im lặng thôi cũng khiến ta phải bật lên những tiếng khóc nức nở, ta yếu đuối theo bản năng của một cô gái mong manh. Trải qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc, đi qua những thương nhớ, bước qua giới hạn của nỗi buồn, buông mình trong lặng im, ta chợt nhận ra, ta vẫn cần lắm nụ cười.
Sau những ngày giông bão đã qua đi, ta thấy mình cần xinh đẹp, rạng rỡ hơn, và nụ cười sẽ giúp ta làm điều đó. Để ta nhận ra, bên ngoài ô cửa nhỏ kia cuộc sống còn nhiều điều đẹp lắm kìa! Trong căn phòng cũng gọn gàng hơn, thoáng đãng hơn, vì những thứ không cần thiết đã được cất đi, hay chí ít cũng được cho vào đúng ngăn kéo ký ức của nó. Lòng người cũng nhẹ nhàng, bình yên lạ lùng.
Có những nỗi đau ta tưởng ta không thể bước qua, vì ta không cam tâm tình nguyện quên nó, ta còn hồi tưởng, ta còn lưu luyến. Nếu chỉ nhớ về nhau với những điều không vui, những đau thương xưa cũ, xin hãy thôi nghĩ về nhau. Xin hãy tìm đến bình yên, điều đó đồng nghĩa với việc tự giải thoát cho mình, và đó không gì khác là "Hạnh Phúc". Khi không còn nghĩ về nhau nữa, tim không buồn, lòng không còn đau, và ta thản nhiên tha thứ cho nhau...
Xuân Nguyễn -