Tôi không biết chỉ có tôi và một vài người tôi quen có nỗi lo vô hình về người yêu cũ, hay còn nhiều người như chúng tôi..
Khi quyết định bước vào một mối quan hệ thực sự, ai cũng mơ ước an yên như thế, như ngày vừa yêu nhau. Có người cuồng nhiệt, có lúc yên bình, có người cứ mãi giữ một khoảng lặng và giản dị bên người mình yêu. Thời gian cứ vậy mà trôi qua. Chuyện gì tới cũng tới, tôi tin trong số họ và tôi cũng đã chứng kiến họ chia tay nhau, ngay cả tôi cũng vậy.
Ngày đó, cứ day dứt, mình yêu nhau sao không thể giữ nhau mãi? Tôi mải mê đi tìm lý do chia tay mà không nghĩ tới việc, chỉ là hết thương nhau, vậy thôi. Yêu nhau không có lý do thì việc đường ai nấy đi có cần phải tìm nguyên nhân không?
Ngày tôi có người yêu, không ít lần cảm thấy sợ hãi, ôm trong mình tổn thương từ trước liệu bây giờ yêu sao. Hình như nỗi sợ cứ lớn dần khi người yêu cũ của anh tôi vô tình biết, cô ấy thực sự xinh đẹp và tài giỏi. Còn tôi, vốn đã tự ti vì nhan sắc đủ để nhìn được và không có gì nổi bật. Vậy mà cuối cùng, anh vẫn chọn tôi.
Đã có lúc tôi ghen tị, tôi nghĩ với sự lựa chọn trước đó, tôi chẳng đạt được gì. Cảm giác rối bời cứ đeo bám mỗi ngày, mặc dù anh vẫn tốt, tuyệt nhiên không nhắc về người yêu cũ của cả hai. Người yêu cũ như là một giới hạn, với tôi, nếu nhắc là vẫn còn nhớ, nhớ chứ không phải thương. Nhưng vẫn không nên, tôi không muốn chính mình cảm thấy buồn phiền hay làm người khác như vậy. Thi thoảng, người ấy vẫn nói chuyện hay bình luận vớ vẩn trên Facebook nhau, và mọi thứ dừng lại ở đó. Còn anh, tôi không hỏi, vì nếu câu trả lời như thế nào cũng khiến bản thân suy nghĩ, dằn vặt... Tưởng là hết...
Vậy mà hôm nay, nói chuyện với một người bạn, cô ấy gặp bạn gái cũ của người yêu hiện tại, anh ấy bối rối khi hai người chạm mặt nhau. Còn tôi, nghĩ tới viễn cảnh đó, chợt sợ, chợt mất tự tin, tôi cũng không biết mình sẽ như thế nào?
Anh hay nói cái gì cũ thì bỏ qua đi, cứ nhìn phía trước mà đi. Cứ sống trong quá khứ như vậy có ích gì không? Tôi biết và hiểu rõ mọi thứ cặn kẽ hơn ai hết vậy mà vẫn nghĩ, vẫn nhớ, vẫn buồn, vẫn khóc.
Tôi biết đến một ngày nào đó, nếu yêu nhau, mọi thứ sẽ như mình muốn. Hoặc tôi sẽ phải học cách chấp nhận và tìm cách để đối mặt nếu có bất cứ điều gì xảy ra. Tôi không biết mình sẽ ra sao, sẽ vô tình không thấy người ấy như cô bé kia hay mỉm cười với cô ấy như một phép lịch sự. Đó là chuyện của tương lai, còn bây giờ, tôi phải học cách quên những thứ ở quá khứ không cần thiết...
Tôi tin vào tình yêu, nhưng không tin cứ yêu nhau thì sẽ ở bên nhau. Ít ra tôi chỉ hi vọng, một chút thôi, là đúng...
LeoUU -