Hà Nội, ngày...tháng...năm...
Anh!
Khi em ngồi ghi lại những dòng này, ghi lại mớ cảm xúc hỗn độn của em thì có lẽ anh đang ngủ rồi, hoặc anh đang bận làm gì đó mà chẳng để ý tới em. Em biết anh đang mệt lắm, mệt cả thể xác và tinh thần, vì công việc,vì học tập, vì chuyện bạn bè, mọi thứ đổ lên đầu anh khiến anh dồn vào khủng hoảng. Em rất thương anh! Cũng bở bao bộn bề lo toan, gánh nặng của anh như thế nên quỹ thời gian dành cho em thật ít ỏi. Em có buồn, nhưng chỉ ít thôi, vì em hiểu anh, em biết anh còn nỗi khổ tâm của mình. Vì thế em không đòi hỏi, em không giận dỗi, em để anh được tự do quyết định mọi việc anh muốn.
Em đã nhiều khi rất chán nản, rất ghét cái đất Hà Nộiồn ào này. Em chỉ muốn buông xuôi mà bỏ hết đi mọi thứ, muốn thoát khỏi đây. Như anh lúc này vậy, và cả bây giờ nữa, em cũng đang thấy mình luẩn quẩn, thấy mình vô định, em không biết mình nghĩ gì nữa cả,.
Nói đến nổi loạn, đến điên rồ, em có thể làm được hơn anh một chút, chỉ chút thôi, nhưng em cũng phải tự kiềm chế mình vì những ràng buộc, những cấm đoán, em cũng không dám làm những gì mình muốn thực sự. Em muốn có hình xăm, muốn đi bar, muốn quậy phá thâu đêm, em cũng muốn mình được say tới không biết gì một lần cho quên đi mọi thứ. Nhưng rồi lần nào cũng vậy, em uống tới ăn nói linh tinh, uống tới đi không nổi nữa, nhưng thực sự em biết mình vẫn còn tỉnh, mình còn biết ý thức mình đang làm gì, thật quá dồn nén, tại sao em không buông xuôi được chứ, em muốn nhuộm tóc màu nổi, em muốn được mạo hiểm, muốn từ bỏ một vài thứ, nhưng em không thể... Có lẽ đó là sự đồng cảm của em và anh. Vì thế nên em rất hiểu, việc phải tự dấn mình xuống không để sự nông nổi tức thời mà làm ảnh hưởng tới danh dự, tới cá nhân và tới gia đình. Điều đó làm mình thật mệt mỏi, thật bức bối, muốn nổ tung.
Anh có hiểu không? Em không hiểu sao mình lại luôn là một đứa thua cuộc, đứa nhận mọi tổn thương về mình sau mọi chuyện như thế. Bất cứ lúc nào, dù là chuyện tình cảm cho tới công viêc học tập, chuyện cá nhân...em luôn thất bại và là kẻ đứng sau. Em không đủ dũng cảm để đứng dậy đấu tranh, không có gì cả, mọi thứ luôn thành công và viên mãn với người ta. Tại sao với em lại vậy? Em tự hỏi tại sao mình luôn phải nhận về mình tổn thương và thất bại chứ. Dành tình cảm cho ai em đều dành lớn hơn, mà nhận lại luôn là "số 0" hoặc là "ít ỏi". Dành hết tâm huyết, nhiệt tình cho công việc vậy mà nhận lại cũng không là gì, mình luôn mờ nhạt, mình luôn chẳng có gì. Mãi mãi cứ lu mờ như vậy đó. Cả việc mình là người giỏi đưa ra lời khuyên, giỏi an ủi người khác lúc họ khó khăn, có thể làm chỗ dựa cho họ,,,nhưng tại sao khi chính bản thân gặp chuyện, khi bế tắc lại không thể chia sẻ cho ai, không có bất cứ biểu hiện gì ra ngoài cho mọi người biết. Che dấu mệt mỏi qua nụ cười, tới mức người ta hỏi "hiện giờ đang thế nào sao không ai biết vậy, im ắng quá!"
Thế rồi, không phải Hà Nội luôn làm em ghét, Hà Nội vẫn có những lúc làm em yêu, em quý. Bởi Hà Nội có những đêm đầy gió, những chiều chênh vênh nắng. Em có thể tự mình trút bỏ muộn phiền bằng cách giấu mình trong đó. Có những đêm mưa lạnh đến thấu xương, những đêm gió bấc, em thấy mình nhỏ bé quá, mờ nhạt quá. EM nhớ đêm hôm mưa lạnh đó, anh đã đi tì em, em biết mình đã không còn là dành tình cảm đơn thuần như tình cảm chị em, bạn bè nữa rồi. Nhen nhóm một chút bận tâm, chút cảm động,thấy rất lạ trong lòng. Em cũng thấy yêu HN hơn bởi ở đây có anh, người làm em buồn, em vui, em hạnh phúc, em tổn thương, em khóc, em cười... Có anh em thấy vui hơn nhiều, thấy cuộc sống cũng có ý nghĩa hơn những ngày vô định trước kia, không còn bơ vơ, lủi thủi gặm nhấm mệt mỏi và muộn phiền một mình nữa. Cứ tự nhiên, nói chuyện, tâm sự thân thiết như những người bạn đã quen từ lâu. Em thấy sự thân thuộc và ấm áp từ anh mà không ai có, có lẽ vậy mà làm cho em gắn chặt lấy anh cho tới bây giờ.
Em rất nhớ ánh mắt, nụ cười anh. Duyên đến, duyên di, cuối cùng em tìm được anh, người làm em có cảm xúc đặc biệt nhất, anh thật khác, cuốn hút em ngay từ những ngày đầu trò chuyện. Em biết, thời gian yêu nhau chưa đủ lâu để mình hiểu hết về nhau. Có những lúc em bướng bỉnh, giận dỗi trẻ con để anh phải bực bội, hay có những khi nước mắt cứ tự động lăn dài trên má, để rồi vỡ ra hanh hao như chưa bao giờ được khóc. Chưa vì ai em khóc nhiều như vậy, cũng chưa ai em dành tình yêu trọn vẹn như với anh, vì anh bây giờ là mọi thứ, là bờ vai, là bầu trời của em. Thảng hoặc, em thấy anh một mình, anh cô độc, anh không để nước mắt mình chảy ra nhưng trong lòng anh rất cô đơn, rất rối bời. Em cảm giác mình không bước được vào trái tim anh, dù em đã nhẹ nhàng đứng sau, nguyện dùng vòng tay nhỏ bé của mình ôm lấy anh, cho anh mượn bờ vai để dựa dẫm. Nhưng em tin rồi em cũng sẽ bước được vào khoảng lặng ấy, khoảng lặng trong trái tim anh, chỉ là vấn đề thời gian thôi, phải không anh?
Anh từng nói với em rằng:"Dù anh có nói thế nào cũng đừng buông tay anh ra.Tình yêu luôn cần sự cố gắng. Một người buông sẽ cần có một người níu lại dù là anh hay em. Khi cả hai không còn cố gắng nữa đồng nghĩa với việc không thể bên nhau nữa. Anh không muốn chuyện này xảy ra.Dù có chuyện gì đi nữa, dù người này có nói gì đi nữa, ngay cả khi đẩy người kia ra thật xa cũng đừng làm như vậy. Đừng im lặng trong bất kì hoàn cảnh nào.Anh muốn anh và em hiêu nhau. Đừng để tình cảm sớm bị rạn nứt." Em nghe những câu này, embiết mình đã tìm đúng người cần tìm của cuộc đời em. Em sẽ không buông đâu, bởi "Thế giới này nhỏ lắm, chỉ cần xoay người một cái là chẳng biết bạn sẽ gặp được ai. Nhưng thế giới này cũng lớn lắm, chỉ cần quay lưng bước đi là có thể sẽ chẳng bao giờ được gặp lại [...] Người ta có nhau thì khó chứ lạc mất nhau thì lại quá dễ dàng!"
Vậy nên, dù có lúc bàn tay em không đan được vào tay anh thì anh hãy nhớ em luôn ở bên anh nhé.
Em không giỏi dùng từ ngọt ngào hay mĩ miều, em chỉ bộc bạch những lời chân thành nhất từ tận trái tim mình đâu. Cứ để em bên anh nhưu vậy nhé, để em xoa dịu và hàn gắn những tổn thương anh phải chịu đựng. Cho em vui chung niềm vui của anh, đau nỗi đau chung anh mang. Hạnh phúc với nhiều người có thể xa lắm, nhưng với em thì chỉ cần ngồi cạnh anh, em đọc sách, anh làm việc, thi thoảng cùng nhau uống trà, thế là đủ. Hãy để mỗi khi bên em anh không còn thấy lạc lõng chơi vơi, dù xung quanh nghẹt cứng người, hay nghe cô đơn đọng lại thành tảng đá trong lòng rồi tự mình chịu đựng, anh nhé!
Anh đến nhẹ nhàng với em nhứ thế, không ồn ào, không khoa trương. Em chỉ cần bình yên, vậy là đủ lắm rồi. Anh ngọt ngào theo cách mà em cảm nhận, đủ để quyến rũ trái tim em, làm em không rời mắt khỏi anh được. Sẽ còn nhiều khó khăn phải trải qua trước mắt, mà trước hết là bế tắc anh đang gặp phải. Nhưng em vẫn luôn bên anh, anh cũng sẽ mãi bên em như vậy nhé.
Hôm nay em có quá nhiều những cảm xúc không tên, những thương nhớ chênh vênh, những nỗi đau mờ nhạt, héo hắt đến nhạt nhòa... Anh, Em đang cô đơn lắm,,,
Yêu và thương anh nhiều!
Gem Nguyễn -