Tôi là một phóng viên.
Kể ra, mỗi người trong chúng ta đều tồn tại trong đời với một sứ mệnh, và sẽ sống cả đời để hoàn thiện sứ mệnh ấy. Như tôi đã từng tự cho rằng bản thân mình là một người có thể làm được nhiều điều vĩ đại. Cho đến khi tôi phát hiện, đối với thế giới này, bản thân tôi, và những người xung quanh tôi đều nhỏ bé đến nỗi, có hò hét thế nào, có phát điên đến mức nào cũng không ai để ý tới.
Hoàng tử, công chúa và những câu chuyện đẹp như mơ chỉ có trong cổ tích mà thôi.
Tỉnh dậy chúng ta vẫn chỉ là một cô bé lọ lem vì kiếp trước ăn ở không tốt nên kiếp này cứ liên tiếp gặp phải những rủi ro, những tai họa ập đến chẳng báo trước. Có khóc hết nước mắt thì bụt cũng chẳng hiện ra.
- Anh thấy phanh phui sự việc lừa đảo này ra ánh sáng là một việc sai lầm à? Em không sai!
- Linh, em quá nóng lòng muốn thể hiện... Bài viết của em đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tòa soạn. Em chính là người phải chịu trách nhiệm. Em hiểu chứ?
Anh trưởng ban nhún vai quay đi, mặt vẫn cúi xuống đọc tập hồ sơ dày cộp. Tôi cố khống chế cảm giác oan ức đến tim phổi như sắp phát nổ, chân bấm chặt xuống nền đá hoa lạnh ngắt, bàn tay đông cứng lại vì lạnh nắm chặt thành nắm đấm, móng tay đâm vào da thịt tê buốt.
Và tôi quyết định sẽ rời khỏi đó.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn phải lựa chọn giữa làm một con rối và làm một con người. Mặc dù tôi chỉ là một đứa kinh nghiệm ít ỏi, nhưng không phải vì thế mà tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Hoặc nhìn thấy sai mà im lặng. Tôi không làm được. Bởi vì những thứ mà người ta vẫn cười cợt, khinh thường mỗi lần nhắc đến như “lòng tự trọng” và “cái tôi”, tôi đều muốn giữ chúng, ít nhất là không vứt vào thùng rác trong một ngày nào đó lỏng tay mỏi quá, không kiên trì nổi mà buông ra.
Lang thang trên những con đường đặc quánh vị đông, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn. Sau đó là dồn dập cuộc gọi đến. Tôi chán nản tắt máy. Cúi mặt xuống đường bước từng bước. Mùa đông năm nay đến muộn. Đã chẳng còn là cái lạnh co ro, tím ngắt khiến người ta phải co mình xuýt xoa nữa. Ngược lại, có những thứ khác khiến người ta lạnh lẽo hơn.
yêu thương 1" lb="1" width="500" height="500">
Duy xuất hiện trước mắt tôi khi trời đã tối, đèn đường thắp sáng cả con phố nhộn nhịp. Tôi mải miết nhìn dòng người xô lệch, đưa đẩy nhau, không ngừng bước về phía trước. Cậu yên lặng ngồi xuống bên cạnh tôi, góc tối tưởng như duy nhất của thành phố giấu chúng tôi trong cái lật mình nhẹ nhàng.
- Duy, dù có cố gắng thế nào, tớ cũng không thể hiểu nổi thế giới này!
Mặc dù đã cố gắng kìm lại nhưng không hiểu sao giọng tôi vẫn cứ run lên, nghẹn ngào như sắp khóc. Không dám đối diện với cậu ấy, tôi hướng mắt về phía chiếc ô tô đang lao đi trên đường, cho tới khi nó chỉ còn là một đốm sáng nhỏ, và biến mất ở khúc quanh cuối đường.
Bàn tay Duy mạnh mẽ vỗ nhè nhẹ lên vai tôi, nhưng phải một lát sau cậu mới trả lời. Cho tới khi tôi suýt mất quên mình vừa nói gì đó.
- Hiểu để làm gì? Làm quen thôi là được rồi!
- …
- Thôi được rồi, nghiến răng nghiến lợi làm gì. Lúc tôi tìm thấy cậu, trông cậu còn thê thảm hơn bây giờ.
- Duy, tôi dựa vào cậu một chút được không?
- Lạnh không?
- Không!
- Ừ, thế thì… free!
Tôi chưa bao giờ thổ lộ với Duy là mình thích cậu ấy. Không phải vì sợ hãi bị từ chối, càng không phải vì sự kiêu ngạo một cách vớ vẩn của con gái. Chẳng qua là vì tôi không biết cách phải yêu thương người khác thế nào. Tôi càng sợ làm tan vỡ một mối quan hệ mà vốn nó đang tốt đẹp.
Nói trắng ra, tôi sợ một ngày nào đó không có ai tìm thấy tôi giữa đông đúc người qua lại, không có ai đến bên cạnh tôi giữa phố phường lạnh lẽo, quơ tay là thấy hơi ấm từ cậu ấy đem lại. Tôi sợ sẽ đánh mất một người cho mình dựa dẫm vô điều kiện, càng sợ sẽ phải cô đơn.
Hai chúng tôi cứ ngồi mãi như thế cho đến khi phố bắt đầu vắng xe qua lại hơn. Tiếng còi xe bớt chói tai và nhịp thở của thành phố bắt đầu êm dịu và da diết hơn. Duy đưa cho tôi nghe bản nhạc cậu ấy vừa sáng tác, chở tôi về trong hơi lạnh se sắt của một ngày giáp lập đông.
- Duy này…
- Sao thế?
- Làm cách nào cậu luôn tìm ra tớ?
- Trực giác!
- Luôn đúng?
- Ừ! Luôn đúng!
Tình bạn giữa một đứa con gái và một thằng con trai đôi khi hơi phức tạp và có phần… kỳ lạ. Nói tôi chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm của Duy dành cho mình là trên mức tình bạn thì không đúng, tôi ít nhất cũng đã vài lần nghĩ đến. Nhưng rồi lại tìm được lý do gì đó để phủ nhận nó. Những lý do kỳ quặc chẳng đầu chẳng cuối ấy rồi thế nào cũng thuyết phục được tôi.
Quỳnh – cô bạn thân duy nhất của tôi vẫn luôn cho rằng tôi sống ích kỷ. Với cô ấy, dường như tôi đang lợi dụng Duy, chỉ muốn dựa dẫm vào tình cảm của cậu ấy mãi.
- Mày có nghĩ đến cảm nhận của Duy không?
- Tao không biết, đến cảm nhận của tao tao còn không nghĩ đến nữa là.
- Mày như thế là ích kỷ!
- Ừ, tao biết, nhưng Duy chưa chắc đã thích tao!
- Chính vì mày cứ hay tỏ cái thái độ dở dở ương ương như thế nên cậu ấy mới không dám thổ lộ gì hết. Nếu mày không biết trân trọng, sẽ chẳng có tên con trai nào ở bên cạnh mày đâu. Kể cả Duy!
Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ Duy sẽ biến mất khỏi cuộc đời tôi một ngày nào đó. Tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng nếu tôi cứ giữ cho mối quan hệ nó ở yên đó, chắc chắn cậu ấy sẽ luôn gắn thật chặt trong cuộc đời tôi.
Mãi không xa nhau.
Nhưng rồi cho tới khi tôi nhận ra được mình sống quá ích kỷ, tôi mới dám thừa nhận mình lợi dụng cậu ấy để vá víu tâm hồn. Lợi dụng cậu ấy để làm chỗ dựa mỗi khi mỏi mệt.
Một sự cô đơn ích kỷ.
Thực ra, Duy cũng rất cần tôi. Cậu ấy cũng cần tôi vá víu tâm hồn cho cậu ấy. Ai chẳng có những mảnh tâm hồn rách nát cần được người khác an ủi. Vậy mà tôi cứ một mực cho rằng, chỉ có mình là cần sự an ủi ấy từ người khác.
Tôi lao vào cái nơi mà tôi vẫn cho rằng là thế giới của sự công bằng, đấu tranh cho đến tận cùng sự hiếu thắng của tuổi trẻ đang vẫy vùng trong tôi. Tôi bắt đầu tìm hiểu được một vụ việc liên quan đến đường dây lừa đảo, buôn người lớn. Tuy nhiên mới chỉ có trong tay một vài chứng cứ ít ỏi, không đủ sức mạnh để làm bất cứ điều gì.
- Linh, vụ này không ổn, cậu không theo nổi đâu!
- Cậu yên tâm đi Duy, tớ chắc chắn sẽ làm được vụ này. Tớ không thể cứ mãi thế này, không thể mãi bị coi thường.
- Nhưng nguy hiểm lắm, cậu phải hiểu là thế giới này đâu đơn giản! Cậu đi tìm sự thật, ai bảo vệ cậu?
- Nếu sợ những cái đấy thì tớ đã không chọn con đường này. Yên tâm, tớ biết cách giải quyết mọi vấn đề, đừng lo!
Duy vẫn tiếp tục ngăn cản tôi, muốn tôi tránh xa khỏi thế giới mà cậu ấy cho rằng quá đỗi nguy hiểm. Thậm chí cậu ấy còn dùng đủ mọi cách kéo tôi ra khỏi sự mù quáng chỉ muốn ngay lập tức chứng tỏ bản thân. Hy vọng tôi sẽ suy nghĩ lại.
Chưa bao giờ tôi đặt niềm tin vào điều gì đến thế. Chưa bao giờ tôi có thể dành ra nhiều tâm huyết và thời gian của mình chỉ để tìm kiếm sự thật mà tôi thậm chí còn chẳng thể hình dung được. Gạt Duy ra khỏi những mối quan tâm, tôi đã từng hơn một lần nghĩ rằng cậu ấy thiếu dũng cảm, cậu ấy không đủ lòng tin, thứ mà những người trẻ chúng tôi cần có.
Tôi quen Kha trong hành trình của mình. Cậu ấy cũng giống tôi, còn trẻ và muốn trở thành những phóng viên theo định nghĩa hoa mỹ của chúng tôi lúc ấy.
Chúng tôi chia sẻ với nhau những thông tin vất vả lắm mới thu thập được. Trong hành trình tìm kiếm những nhân chứng và kể cả phải đối diện với kẻ tình nghi. Kha luôn tìm cách để bảo vệ tôi.
- Kha, tại sao cậu lại chọn con đường này?
- Đơn giản là muốn thôi. Còn trẻ mà, chỉ thích làm những gì mình muốn. Cậu?
- Để chứng tỏ bản thân!
Nói rồi cả hai đều cùng phá lên cười. Những cuộc đối thoại kiểu đó khiến hai con người tưởng chừng như xa lạ, bắt đầu lại gần hơn với nhau.
Thật ra thì, chúng tôi đang sống trong quãng thời gian tuổi trẻ, chẳng biết trời cao đất dày, chẳng biết thế giới rộng hẹp hay lòng người nông sâu, thứ có được nhiều nhất là niềm tin nhưng lại dễ dàng đánh mất nó, và lại cô đơn.
Khi ấy, khi chỉ mới là những đứa trẻ, lúc thì ngông cuồng, ngạo nghễ, lúc lại tự ti, sợ hãi, muốn giấu mình thậm chí là chạy trốn. Ngày hôm qua có thể cười sảng khoái giữa trời đất, hôm sau có thể rơi lệ vì những tổn thương vụn vặt. Ngày hôm trước có thể ôm một mối ảo tưởng vĩ đại về thế giới, tự hão về năng lực của bản thân, nhưng ngày hôm sau có thể vì thua cuộc mà từ bỏ, vì thua cuộc mà tự tay chôn giấc mơ của chính mình hôm qua.
Thế giới chúng tôi sống chính là vậy, thế giới của một sự mâu thuẫn đến hoang đường, thế giới của sự phủ định từng giây, thậm chí từng tích tắc. Mỗi cái nhích kim đồng hồ có thể khiến người ta thảng thốt. Ấy vậy mà chúng tôi, cậy tuổi trẻ, nên cứ thích rông dài, lãng phí.
Chúng tôi vô tình đã lãng phí luôn cả thời gian thanh xuân của những người bên cạnh mình.
Tôi và Kha vạch kế hoạch đột nhập vào nơi nguy hiểm nhất - nơi nhốt những đứa trẻ mà bọn trùm đã lừa đảo hoặc buôn bán, để làm bằng chứng viết bài và giao nộp cơ quan công an.
Tuy nhiên, chúng tôi không lường trước được hết những khả năng có thể xảy ra. Một toán người lạ mặt đuổi theo bắt bằng được chúng tôi khi tôi bị phát hiện và tìm cách chạy trốn. Khó khăn lắm Kha mới tìm cách cắt đuôi được lũ người đáng sợ ấy. Một bên vai cậu ấy bị đập một nhát đau điếng trong lúc giằng co, còn đôi chân tôi tèm lem máu vì chạy bộ trên đường đá sỏi nhọn hoắt. Cảm giác thoát chết trong gang tấc nó là một điều gì đó rất khó để diễn tả. Chỉ biết rằng những ai đã từng ngông cuồng sẽ không dám ngông cuồng nữa, những ai từng nghĩ mạng sống chẳng có giá trị sẽ biết trân trọng hơn.
Tưởng như chúng tôi đã thoát, tưởng như chúng tôi đã có trong tay chứng cứ một cách vẹn toàn mà không phải hy sinh bất cứ điều gì. Thế nhưng tôi đã nhầm.
Người phải trả giá cho sự khinh suất của tôi lại chính là Duy.
Hóa ra ngày hôm ấy, chúng tôi chạy thoát được không phải vì chúng tôi may mắn. Mà là nhờ có Duy. Chính cậu ấy đã cứu tôi. Chính cậu ấy đã cứu tôi bằng phương thức ngốc nghếch nhất trên đời.
Người ta tìm thấy Duy đằng sau ngôi nhà lụp xụp cuối con ngách nhỏ nằm tít trong khu ổ chuột của những người bán đồng nát, sắt vụn. Trên người cậu ấy không chỗ nào là không có vết thương.
Tôi nhìn thấy cậu ấy lúc đó, tim như muốn nhảy xuống một cái hố thật sâu, nước mắt tự động ứa ra, chảy không ngừng, thấm từng giọt, từng giọt vào tận đáy lòng lạnh giá.Những nỗi đau tưởng chừng co thắt lại khiến tôi hít thở cũng gặp khó khăn. Nhìn mẹ Duy gào khóc ôm lấy cơ thể toàn vết máu của con trai mình, bố cậu ấy lặng lẽ rơi nước mắt. Tôi đã ước rằng giá mà người gây ra tội là tôi có thể gánh vác những sai lầm do chính tôi gây ra. Không phải đổ lên đầu Duy, không phải hủy hoại cậu ấy.
Duy của tôi.
Tôi còn không dám tiến lại gần cậu ấy, càng không dám ôm cậu ấy mà gào khóc thật to. Cũng không đủ tư cách để gọi tên cậu ấy trong nỗi đau hành hạ tôi lúc này.
***
Tôi đến xin nghỉ việc ở tòa soạn, anh trưởng phòng lần này đã đứng đối diện với tôi mà không nhìn vào tập hồ sơ trên tay nữa. Nhưng trong đáy mắt anh có sự mâu thuẫn và hồ nghi. Cuối cùng chỉ nói với tôi một câu dài nhất từ trước đến nay.
- Sự tự tin quá mức của em đã giết chết chính em. Tôi đã nói em quá nóng lòng. Mọi sự vội vàng đều phải trả giá. Em biết không? Khi tôi bằng tuổi em tôi cũng y hệt như em, và sự trả giá của tôi còn lớn hơn em rất nhiều!
Tin nhắn của bố Duy gửi đến tôi. Phải mất vài phút tôi mới có thể giữ tay không run để mở ra đọc hết nội dung trong đó. Hóa ra Duy đã bị bệnh trong cả một quãng thời gian dài. Những vết thương ngoài vẫn còn nhẹ nhàng so với căn bệnh cậu ấy đang mang. Ấy vậy mà từng ấy thời gian cậu ấy vẫn yên lặng, chấp nhận mọi yêu cầu ích kỷ của tôi, chấp nhận quãng thời gian dài dằng dặc chỉ cho đi và không được nhận lại, chấp nhận yêu thương tôi một cách bao dung và trọn vẹn. Thứ tình cảm mà tôi hoàn toàn không xứng đáng, hoàn toàn không đủ tư cách.
“Linh, cháu có nghĩ là mình còn điều gì chưa nói với Duy nhà bác không?”
Sắp xếp lại đồ đạc cá nhân, nhắn tin nói lời tạm biệt với Kha. Mặc cho cậu ấy đã tỏ tình với tôi, trái tim tôi đã chẳng còn cảm giác. Sau biến cố của Duy, tôi đã thay đổi hoàn toàn. Tôi không còn tha thiết sống theo đuổi và tranh đấu, không còn tha thiết chứng tỏ và khẳng định mình. Từ bỏ những thứ vẫn kịch liệt giành giật, lúc ấy tôi mới nhận ra mình nợ Duy quá nhiều.
Nợ cậu ấy một lời xin lỗi.
Nợ cậu ấy một lời cảm ơn.
Nợ cậu ấy một trái tim trống hơn để cậu ấy có thể chứa đựng những tâm sự của cậu ấy.
Nợ cậu ấy cả một lời yêu phải nói một nghìn, một vạn lần.
Thật ra tôi vẫn hy vọng được gặp lại Duy. Nhưng tôi biết, sau tin nhắn bố Duy gửi cho tôi, Duy đã được đưa ra nước ngoài chữa bệnh. Cậu ấy đã rất yếu nên việc di chuyển gặp nhiều khó khăn.
“Nhờ bác nói với cậu ấy, cháu nợ cậu ấy một món nợ khổng lồ không thể nào trả được. Chỉ hy vọng cậu ấy có thể sống mạnh khỏe, cháu có thể đánh đổi một nửa cuộc đời mình cho cậu ấy.”
Tôi soạn tin nhắn, rồi cuối cùng cũng không gửi đi, chỉ để nó nằm gọn gàng trong mục Tin nháp. Tôi gói cuốn nhật ký của mình lại, gửi về địa chỉ nhà Duy, ngoài bì thư ghi rõ dòng nhắn nhủ, tôi muốn Duy trực tiếp mở ra. Nhưng nếu không thể, xin hãy để nó mãi ở bên cạnh người cậu ấy.
…
Phải đến 3 năm trôi qua, tôi vẫn giữ thói quen hàng ngày gửi tin nhắn vào điện thoại đã khóa của Duy, như là một cách trò chuyện với cậu ấy, kể lể những chuyện lặt vặt, hay đôi khi chỉ là nhắc nhở chuyện gì đó.
Kha vẫn liên lạc với tôi. Cả tôi và cậu ấy đều đã trở thành phóng viên. Khi chúng tôi trở thành những đồng nghiệp của nhau, có lẽ đều đã thấm thía cảm giác đau thương và thấm thía trong quá trình trưởng thành, biết trân trọng hơn và biết đắn đo hơn. Không còn bạt mạng như quãng thời gian về trước, không còn ngạo mạn và hiếu thắng. Sự bình tĩnh và trầm ổn đã thay thế cho sự ngông cuồng.
Chỉ có điều, thi thoảng tôi vẫn hay lang thang ở những góc tối của thành phố lúc lên đèn, khi cô đơn bỗng dưng bao trùm lấy và nuốt gọn toàn bộ cơ thể, chẳng tìm thấy bờ vai quen thuộc cho tôi dựa vào nữa. Chẳng có ai tìm thấy tôi, vỗ vỗ vào vai tôi an ủi, đôi mắt dõi theo tôi từng bước và yêu thương tôi bằng cả trái tim nữa.
Điện thoại bỗng dưng có tiếng chuông báo cuộc gọi đến, sau đó là tin nhắn. Dãy số quen thuộc và cái tên quen thuộc mà ngay cả lúc ngủ tôi cũng không dám mơ thấy. Là Duy.
“Trực giác của tớ lại đúng rồi. Đừng ngẩn người ra nữa, phố lên đèn rồi. Mình về thôi!”
Tôi thấy mắt mình nhòe nước. Phố xá cứ chộn rộn người qua lại, đèn xe, đèn đường, đèn trang trí từ những cửa hàng cao cấp lẫn bình dân nhòe nhoẹt thành từng mảng màu rối rắm trước mắt. Tôi thấy ai đó tiến lại về phía mình. Cảm giác lồng ngực trái có thể nổ tung.
Cúi đầu xuống đất nhìn thấy đôi giày quen thuộc là quà tặng sinh nhật tôi chọn cho cậu ấy lần gần đây nhất. Cảm nhận được phía bên trái bỗng chốc ấm lên.
Bàn tay vỗ lên vai tôi rất ấm…
Có thể bạn quan tâm: