Người ta bảo: " Thanh xuân của người con gái ngắn ngủi lắm ", đôi khi chỉ như một cơn gió thoảng, chớp mắt một cái đã không còn gì. Thế mà em lại chấp nhận, sẳn sàng vứt bỏ tất cả thanh xuân và tự trọng của bản thân để chạy theo tình cảm với một người mà người đó không hề yêu mình. Nhưng thành thật mà nói, em chưa hề hối hận, hay có chút thất vọng gì kể từ khi em yêu anh. Thà là thanh xuân của em cứ trao trọn cho một người tuyệt vời nhất trong số vạn người, cho dù là không được đáp lại. Còn hơn là gửi gắm thanh xuân này cho một người không ra gì.
Trái Đất này vốn dĩ vẫn tròn. Kể từ sau cái ngày anh kết liễu mối tình em dành cho, đến bây giờ cũng gần ba năm rồi. Thời gian trôi qua nhanh đến mức bản thân em còn chưa thể chấp nhận. Sau bao nhiêu việc xảy ra giữa chúng mình, em và anh vẫn gặp lại nhau.
Anh xuất hiện, hệt như cái cách của một ông Bụt hiện ra trong cuộc đời em khi em đang lâm vào những ngày tận cùng của sự cô đơn. Anh tỏa sáng cả một vùng, làm lu mờ tất cả mọi thứ xung quanh, và mang đến cho em nhiều giấc mơ huyền ảo.
" Khoảng khắc bạn nhận ra mình yêu một người nhanh đến mức chỉ trong chớp mắt, đậm sâu đến mức ngỡ trăm năm, là khi ấy bạn đã không còn là chính mình "
Cũng từ lúc đấy, con tim em trở nên mù quáng.
Em tồn tại bằng hơi thở của anh, sống bằng tiếng lòng của anh, hạnh phúc bằng nụ cười của anh. Sáng thức dậy, thứ em nhìn thấy không phải ánh sáng nơi ban công, mà là nụ cười của anh. Tối đến khi ngủ say, em không mơ về chàng bạch mã hoàng tử, mà mơ thấy nụ hôn ấm áp nơi anh.
Nhưng,
Bụt thì làm gì mà xuất hiện trong cuộc sống này?,
mà nếu nhỡ có xuất hiện thì Bụt cũng sẽ biến mất nhanh thôi!
Tuyệt vọng thay, con đường anh đang đi ấy, quá chật chội cho sự xuất hiện của em.
Dù nhiều lần em đã cố níu tay, cố nắm lấy, cố xiết chặt, nhưng sau cùng em cũng đã phải cố buông.
Bầu trời to ngàn dậm như sập xuống đỉnh đầu, mặt đất rộng bao la như nặng trĩu trói chặt những bước chân.
Cũng từ hôm đấy, em đã không còn cơ hội gặp anh nữa. À đúng hơn là em đã không cho mình cơ hội được gặp anh. Em lẩn tránh anh, tránh mặt tất cả những nơi anh thường đến, né tránh tất cả những con đường anh đã đi. Em không cho phép bản thân mình có quyền xuất hiện trong cuộc đời anh một lần nào nữa.
Có lúc em nhốt mình ở nhà - hàng mấy tuần liền, nằm cả ngày trong phòng giữ chặt chiếc điện thoại trong tay và cuồng loạn mỗi khi chuông reo với mong ước anh sẽ là người gọi đến, hy vọng được nghe giọng anh, hy vọng vẫn hơi ấm đó, vỗ về, bên cạnh em và nói rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn. Nhưng lúc đó, hóa ra tuyệt vọng đến mức chẳng có một tiếng chuông báo nào reo lên cả, ngay cả tổng đài cũng chẳng thèm phí thời gian trò chuyện với em. Vì anh, có lúc em cô đơn đến như thế đấy.
Người ta bảo: " Thanh xuân của người con gái ngắn ngủi lắm ", đôi khi chỉ như một cơn gió thoảng, chớp mắt một cái đã không còn gì.
Thế mà em lại chấp nhận, sẳn sàng vứt bỏ tất cả thanh xuân và tự trọng của bản thân để chạy theo tình cảm với một người mà người đó không hề yêu mình. Nhưng thành thật mà nói, em chưa hề hối hận, hay có chút thất vọng gì kể từ khi em yêu anh. Thà là thanh xuân của em cứ trao trọn cho một người tuyệt vời nhất trong số vạn người, cho dù là không được đáp lại. Còn hơn là gửi gắm thanh xuân này cho một người không ra gì.
Bỗng dưng hôm qua có người nhắc với em về anh, những kỷ niệm của chúng mình lúc còn những tháng ngày bên nhau... những ký ức như đang hiện rõ ra mồn một.
Nhưng nói thật, sau ngần ấy năm, cuộc tình ấy đối với em chỉ còn giống như một bộ phim dài tập mà em xem đi xem lại, kể về thứ tình yêu xa lạ của những người em chưa từng quen biết.
Giận hờn bây giờ cũng chẳng còn.
Xao xuyến cũng không tha thiết tồn tại.
Chỉ là vài đôi ba tiếng thở dài cho nhẹ lòng vẫn còn vấn vương trong lòng ngực sau ngày ta chia tay , thỉnh thoảng lại xuất hiện mỗi khi tên anh được thốt ra.
Ừ.
Hóa ra sau tất cả, thứ sót lại của cuộc tình mình chỉ là từng mảng kỉ niệm riêng em cất giữ...
Mew Crazy -