Suy cho cùng con người ta khi lớn lên rồi, chẳng bao giờ có thể kiếm tìm được một người bạn tri kỷ thật sự nữa. Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, ai cũng tất bật, vội vã như nhau, chẳng ai muốn dừng lại để ngó ngàng đến cuộc sống của một ai cả, bởi lẽ đó hoàn toàn không phải cuộc sống của họ. Cái người ta gọi là tri kỉ cũng trở nên dễ dãi hơn, đơn giản là họ có thể chia sẻ về 1-2 vấn đề, và cũng chỉ vậy.
Đơn giản vì họ có điểm chung, cùng mối quan tâm chứ không phải họ dành thời gian cho cuộc sống của người khác. Chúng ta vui mừng nhận ra chúng ta tìm được thật nhiều tri kỉ xung quanh: công việc, tình yêu, gia đình, cuộc sống...Không phải đâu, đừng bao giờ lầm tưởng. Họ dừng lại vì chuyện đó thực sự đang chiếm mối quan tâm trong cuộc sống của riêng họ mà thôi.
Đôi khi người ta nhận thấy mình bỗng chốc tìm được sự đồng cảm từ những người mới quen, vui vẻ, hòa đồng, nói chuyện hợp guu, có thể sẻ chia mọi thứ. Vì đơn giản họ không biết ta, ta không biết họ, không có gì cản trở cho cuộc nói chuyện chỉ đơn giản theo chiều cho đi đó. Người kể cho đi câu chuyện, người còn lại cho đi sự cảm thông và khuyên bảo. Thật đẹp! Thật dễ chịu! Thật thoải mái!
Nhưng rồi qua thời gian, người ta dần hiểu về cuộc sống của nhau, niềm tò mò ban đầu gần dứt, những câu chuyện thưa dần. Và khi đó, sự nhiệt tình quá mức từ một phía sẽ trở nên phiền phức. Người ta - họ - những người lạ, còn cuộc sống của riêng mình. Họ cảm thấy bị coi như một cái thùng rác, bị chúng ta nhét tất cả ưu tư vào đó.
Chẳng có gì đảm bảo mọi thứ sẽ khá lên, khác đi và tốt đẹp hơn cả. Nhưng ta cứ trút, còn họ, thấy bị lợi dụng. Mối quan hệ lại đứt hay nhẹ nhàng hơn, rạn nứt từ đây. Ta bớt sẻ chia, người bớt tâm sự. Và rồi ta lại trên hành trình kiếm tìm một tri kỉ mới, cho những cảm xúc mới, những ưu tư mới.
Cứ mãi như vậy, vòng lặp không bao giờ chấm dứt. Chỉ khi khô dầu nó bỗng chốc khựng lại. Có lẽ đó là khi ta không còn đủ sức, đủ kiên nhẫn để tiếp tục thêm mọi thứ. Cái lúc mà ngay cả người ta tin yêu nhất, cũng rời xa ta, cho ta là cục phiền phức. Ta bỗng chốc nhận ra mình mất tất cả, sau những người bạn tri kỷ nửa vời kia là cả mới cảm xúc không hề được đẩy đi mà là ngưng đọng lại, cực nhiều, cực lớn. Bây giờ chỉ cần một cơn gió thoảng qua cũng có thể ụp xuống bất cứ lúc nào, đè nát tâm hồn dang dở kia của chúng ta.
Và người tri kỷ thực sự mãi không xuất hiện đó có lẽ sẽ không bao giờ hiểu cái sự mong mỏi chờ đợi cho đến cuối cùng khi cái đống cảm xúc kia úp trọn vào ta, giết chết ta trong tuyệt vọng.
Thảo Bếu -