Tôi và Lam Uyên quen nhau như thế. Cậu ấy là một người hơi khó hiểu. Nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi nhưng trong sâu thẳm cậu ấy lại buồn, một nỗi buồn dường như không ai có thể chạm tới được. Nhất là khi cậu ấy nhìn những chậu xương rồng nhỏ xinh. Ánh mắt Lam Uyên nhìn chúng thực sự khiến người khác ám ảnh. Nó chất chứa biết bao sầu khổ, đớn đau.
Cậu ấy rất yêu chúng. Phải, tôi chưa từng thấy ai yêu thích xương rồng như Lam Uyên. Yêu đến mức có lần giữa đêm cậu ấy gọi tôi dậy chỉ để khoe với tôi rằng vừa có một em hoa xinh xinh hé nở, rồi cậu ấy chụp hình gửi cho tôi xem. Tôi hỏi giữa đêm rồi sao chưa ngủ, cậu ấy nói rằng nhớ những chậu xương rồng ngoài ban công nên bật dậy.
Vậy đấy, đôi khi Lam Uyên có những hành động điên rồ như thế chỉ vì quá yêu loài cây đó. Tôi không hiểu nhưng cũng dần chấp nhận sở thích kì lạ này của cô bạn. Từ ngày quen cậu ấy tôi cũng hiểu hơn về loài cây này và cũng bắt đầu yêu thích chúng. Những cuộc nói chuyện giữa tôi là Lam Uyên thường là về chúng, cậu ấy có thể thao thao bất tuyệt cả tiếng đồng hồ về loài cây mà với cậu ấy “nó chính là một phần cuộc sống của tớ” mà không chút mỏi mệt. Kể về loài cây này, cậu ấy thường hồ hởi, nhưng sâu trong đáy mắt, có điều gì đó rất lạ.
Tôi và Lam Uyên đã chơi với nhau được một thời gian chưa dài nhưng cũng không ngắn, và tôi biết tôi là người bạn thân duy nhất của cậu ấy. Trước lúc tôi đến Uyên thực sự không có bạn. Cậu ấy nói không muốn kết thân nhiều vì sợ sẽ có lúc mất đi họ, như thế sẽ càng đau đớn hơn. Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại có suy nghĩ như vậy. Uyên nói đối xử hòa nhã vui vẻ với tất cả mọi người nhưng không thân thiết với ai, trừ tôi. Vì tôi đã chọn ngồi vào bàn nơi có chậu xương rồng Lam Uyên để, và cậu ấy tin vào định mệnh đã mang tôi đến bên cậu ấy.
Lam Uyên chia sẻ cho tôi nghe rất nhiều điều về cuộc sống của cậu ấy. Tôi hiểu cậu ấy về mọi thứ, duy có một thứ đó là tình yêu thì tôi không biết gì cả. Tôi biết cậu ấy đã có người thương, chính người ấy đã khiến Lam Uyên yêu xương rồng đến thế. Và tôi cũng biết rằng, nỗi buồn ngự trị trong lòng Uyên liên quan đến người ấy. Tôi tò mò nhưng tôi không hỏi. Khi nào muốn thì cậu ấy sẽ kể.
Từ lần đầu gặp Uyên trái tim tôi đã lỗi nhịp, và càng bên cạnh cậu ấy thì tôi càng nhận ra mình thương cậu ấy. Thương bao gồm cả tình yêu và sự trân quý. Tôi muốn bảo vệ cậu ấy, muốn kéo cậu ấy ra khỏi cái bóng sầu khổ kia nhưng tôi biết điều đó cần thời gian, rất lâu. Nên tôi cứ đi bên cạnh Uyên, làm chỗ dựa cho cậu ấy mà tuyệt nhiên không đả động gì tới chuyện tôi có tình cảm với cậu ấy cả.
Lam Uyên rất thích đi xe bus. Cậu ấy thích nhìn cảnh vật xung quanh chạy vụt qua. Nhưng cậu ấy chỉ lặng lẽ nhìn chúng chứ không reo lên thích thú như những đứa trẻ đang khám phá thế giới.
Một ngày mưa, tôi cùng Lam Uyên đi xe bus chỉ để ngắm cảnh vật. Suốt cả quãng đường cậu ấy không nói gì. Lúc tôi quay sang thấy Uyên đang lấy tay chạm lên tấm kính xe đã bám đầy nước mưa, mắt lãng đãng nhìn mọi thứ. Rồi có một giọt nước mắt ấm nóng rơi trên má cậu ấy. Uyên vội vàng lau đi như không muốn tôi thấy. Tôi im lặng, vờ như không biết, nhưng thực sự trong lòng tôi đang rất rối bời. Tôi muốn lau nước mắt trên gương mặt cậu ấy, tôi muốn ôm cậu ấy vào lòng mà nói “đừng lo, có tớ đây” nhưng lại không dám. Tôi biết nếu tôi tiến xa hơn tình bạn vào lúc này có thể tôi sẽ mất cậu ấy mãi bởi lẽ cậu ấy chưa sẵn sàng cho một chuyện tình mới.
Lúc trở về cậu ấy đưa cho tôi một bên headphone, và bên còn lại thì cắm vào tai mình. Giai điệu bài “hoa xương rồng” phát ra từ chiếc ipod đầy sầu não y như cảnh vật ngày hôm nay. Rồi cậu ấy ngủ gục trên vai tôi. Tôi ngắm Lam Uyên say ngủ. Cậu ấy thực sự rất xinh đẹp với hàng lông mi dài, chiếc mũi cao và đặc biệt nụ cười răng khểnh cực duyên. Nhưng nụ cười đó có mấy khi tươi đâu. Nụ cười đó chỉ để ngụy trang cho tâm trạng xám đục của cậu ấy mà thôi.
Trong lúc ngủ Lam Uyên cứ khẽ chau mày và giật mình. Tôi càng thương cậu ấy hơn. “Chuyện gì đã xảy ra giữa cậu và người ấy, cậu thế này có biết tớ cũng rất đau lòng không?”. Tôi nhủ thầm không để cậu ấy nghe thấy. Cậu ấy đang ngủ trên vai tôi, tôi ngửi thấy hương tóc của cậu ấy, thật dịu, thật hiền và tôi ước chuyến xe này không có điểm dừng, cứ đi đi, đưa tôi và Lam Uyên tới đâu cũng được, miễn là tôi được bên cậu ấy. Thế thôi.
Chúng tôi vẫn cứ bên nhau như thế. Vẫn thao thao bất tuyệt về cuộc sống, về con người và về những cây xương rồng bé nhỏ. Nhưng Uyên chỉ kể cho tôi nghe về xương rồng chứ những việc liên quan tới chúng chưa bao giờ tôi được làm cùng cậu ấy. Mấy lần tôi đề nghị đi mua xương rồng cùng Uyên mà cậu ấy không đồng ý, tôi tặng xương rồng cho Uyên cậu ấy cũng từ chối không nhận. Điều đó làm tôi buồn. Có lẽ những gì đẹp đẽ nhất liên quan tới xương rồng cậu ấy chỉ muốn giữ cho riêng người ấy.
***
Một lần sau khi từ chối đi mua xương rồng cùng tôi Lam Uyên rủ tôi tới nhà cậu ấy. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi rất lạ. Chưa bao giờ Uyên nhìn tôi như thế cả.
Căn nhà khá đầy đủ tiện nghi, nhìn qua cũng biết gia đình cậu ấy rất khá giả. Cậu ấy dẫn tôi lên phòng của mình. Căn phòng bài trí rất đẹp, tôi liếc qua một lượt và đập vào mắt tôi là bức ảnh trên bàn học của Lam Uyên. Bức ảnh cậu ấy chụp cùng với một người con trai, trong ảnh người ấy nhìn Uyên với ánh mắt trìu mến còn cậu ấy thì cười rạng rỡ, nụ cười không dính chút muộn phiền. Tôi nhìn thấy góc ảnh có ghi thời gian. Đúng ngày hôm nay cách đây 4 năm.
Lam Uyên mở cánh cửa lối ra ban công, tôi nhìn theo cậu ấy. Uyên vời tôi ra, ra đó thực sự ngạc nhiên bởi có rất nhiều chậu xương rồng với đủ kích cỡ và màu sắc của hoa. Những bông hoa nhỏ đung đưa trong gió như chào cô chủ xinh đẹp và đáng yêu của mình. Tôi thấy đây là một nơi thật đặc biệt, và có lẽ đây chính là cả thế giới của Uyên.
- Dù biết cậu mê xương rồng nhưng tớ không nghĩ là cậu có nhiều chậu đến thế.
- Mỗi tháng tớ mua hai chậu kể từ ngày người ấy bỏ tớ đi. Tất cả là 96 chậu, nhưng ở đây chỉ có 48 chậu thôi.
Lần đầu tiên Uyên nói về người ấy, giọng điệu bình thản, nhẹ tênh. Tôi đã từng mong tới ngày này, tôi đã rất muốn biết người ấy của Uyên là người như thế nào mà khiến cậu ấy sầu khổ đến như vậy. Tôi cứ nghĩ cậu ấy sẽ không bao giờ kể cho tôi nghe, hoặc có kể thì cũng khóc lóc dữ lắm. Ai ngờ cậu ấy bình thản đến vậy. Tôi thực sự bất ngờ.
- Cậu thấy bức ảnh rồi phải không, ngày này 4 năm trước anh ấy đã bỏ tớ đi.
- Tại sao hai người lại chia tay?
Hỏi xong câu này tôi thực sự xấu hổ. Nó có vẻ hơi riêng tư, nhưng hình như Lam Uyên không trách, cậu ấy tiếp tục kể.
- Hôm đó bọn tớ đã rất vui vẻ và chụp rất nhiều hình. Tớ cứ ngỡ anh ấy sẽ mãi bên tớ như lời đã hứa vậy mà sau đó anh ấy lại bỏ đi không một lời từ biệt.
- …
- Lúc trước anh ấy yêu xương rồng lắm nhưng tớ không thích loài cây gai góc này, anh ấy tặng tớ một chậu và do không thích nên tớ mặc kệ nó. Rồi nó chết, ngay sau khi anh ấy bỏ rơi tớ. Vậy đấy. Tớ đã rất hối hận.
Tôi nhìn Lam Uyên, cậu ấy thì nhìn những chậu xương rồng và mỉm cười. Thời gian gần đây tôi thấy Uyên đã thay đổi rất nhiều, cậu ấy không còn buồn nhiều như trước, cậu ấy hay cười hơn. Cậu ấy cười làm tôi an lòng hơn rất nhiều. Thực sự nhìn người mình yêu đau lòng vì một người khác thật chẳng khác gì tự lấy dao khoét đi một phần trái tim mình. Cũng đau đớn và khổ sở lắm. Thế nên cậu ấy cười trở lại khiến tôi có chút gì đó gọi là hi vọng.
- Bốn năm nay cậu đã gặp lại anh ấy chưa?
- Rồi cậu à, tớ gặp anh ấy rất nhiều là đằng khác.
Lần này thì Lam Uyên nhìn thẳng vào mắt tôi, cười.
Tôi không hiểu nụ cười của cậu ấy lúc này chứa đựng điều gì. Trong lòng tôi thực sự khó chịu.
- Cậu vẫn gặp anh ấy, vẫn yêu anh ấy cho dù anh ấy đã bỏ rơi cậu?
Giọng nói của tôi hơi lớn, Lam Uyên có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
- Ừ.
Khi nghe câu trả lời từ chính miệng cậu ấy tim tôi như muốn vỡ ra. Trái tim người con gái tôi yêu suốt hai năm qua vẫn đang đập vì một người con trai khác. Gần đây cậu ấy vui vẻ lại cứ ngỡ quên được anh ấy rồi ai ngờ vẫn yêu sâu đậm đến thế. Thảo nào cậu ấy không bao giờ chịu cho tôi làm những việc liên quan đến xương rồng cùng cậu ấy. Thì ra, Lam Uyên mãi chỉ yêu xương rồng, mãi chỉ yêu mình người ấy. Đúng rồi, xương rồng tượng trưng cho tình yêu không thể chia lìa. Có nghĩa là không gì chia cắt được tình yêu của cậu ấy, dù có chuyện gì thì trái tim Uyên vẫn mãi hướng về người ta.
Đau. Thực sự. Tôi nghe thấy tiếng trái tim mình bị nghiền nát như những mảnh thủy tinh. Vỡ vụn.
Lí trí tôi mềm nhũn, thực sự lúc này chẳng thể nghĩ được bất cứ điều gì nữa.
Thấy tôi có vẻ khác, Lam Uyên lay lay cánh tay tôi.
- Này, cậu sao thế. Muốn gặp anh ấy không?
Tai tôi ù đi, cậu ấy còn muốn dẫn tôi đến gặp anh ấy nữa. Giờ sao? Gặp rồi thì sao? Đứng nhìn cậu ấy tiếp tục đau khổ vì anh ta mà không thể làm gì sao? Phải, tôi phải cho anh ta một trận, tại sao lại làm cô gái của tôi đau khổ đến thế. Nhất định tôi sẽ lấy lại công bằng cho Lam Uyên, hay lấy lại sự kiêu hãnh còn sót lại của mình.
Tôi gật đầu đồng ý.
Uyên nhẹ nhàng lấy hai chậu xương rồng đẹp nhất, hai chậu ấy đã nở rất nhiều hoa cho vào hai chiếc hộp được bọc cẩn thận. Tôi chở Uyên đi theo sự chỉ dẫn của cậu ấy. Trên đường đi chúng tôi không nói với nhau câu gì, trong đầu tôi còn đang rối lắm.
Hoàng hôn tím sẫm phủ thứ ánh sáng yếu ớt cuối ngày lên hai chúng tôi. Cuối cùng cũng tới nơi cần tới, gặp người cần gặp. Trước mặt tôi là anh ấy. Tôi nhận ra ngay vì đã thấy ảnh lúc ở nhà Uyên. Anh ấy cười với tôi và Uyên thật hiền. Lam Uyên nhẹ nhàng mở một hộp đựng chậu xương rồng đặt xuống bên cạnh di ảnh anh, bên cạnh cũng có rất nhiều chậu xương rồng khác.
- Anh, em tới rồi đây.
Tôi bất ngờ không nói được câu gì. Lam Uyên quay lại nhìn tôi:
- Đây là anh Zen, cậu tới đây chào anh ấy đi.
Tôi tới bên phần mộ anh, cúi đầu kính cẩn. Trong lòng trào lên cảm xúc khó tả. Biết tôi bất ngờ cậu ấy nói với tôi:
- Anh ấy mất trong một tai nạn cách đây bốn năm vào chính ngày này. Mỗi tháng tớ mua hai chậu xương rồng, một để ở nhà, một để ở đây.
Nói rồi Lam Uyên quay vào nói với anh Zen:
- Zen ơi em mang cậu ấy tới rồi này, anh thấy cậu ấy thế nào?
- Cậu kể cho anh ấy nghe về tớ sao? - Tôi thắc mắc.
- Ừ, kể rất nhiều. Cậu nhớ tớ và cậu gặp nhau ở trường Xây Dựng sau đó gặp ở Tigon Café không? Hôm đó là hai năm ngày mất của Zen. Tớ đã nói với anh ấy rằng sau hai năm tớ sẽ không đau khổ vì anh ấy nữa, tớ sẽ đi tìm lại nụ cười đã đánh mất, nhờ chính cây xương rồng – tình yêu của anh ấy. Có lẽ anh ấy đã mang cậu đến với tớ.
- …
- Cả đời này tớ sẽ không quên Zen, nhưng tớ sẽ để anh ấy ở một góc trong tim. Và tớ sẽ nắm tay một người khác, một người thưc sự thuộc về tớ. Tớ biết Zen sẽ không trách tớ đâu, anh ấy sẽ chúc phúc cho tớ.
Có cơn gió thoảng qua làm bay bay mấy lọn tóc của Lam Uyên, cậu ấy đưa tay vuốt nhẹ rồi quay lại nhìn tôi, đưa tôi chiếc hộp đựng chậu xương rồng còn lại mà cậu ấy mang theo.
- Tặng cậu, cậu hiểu ý nghĩa của xương rồng đúng không?
Tôi đưa tay nhận lấy, mỉm cười. Tôi thật ngốc khi thời gian qua không nhận ra tình cảm của cậu ấy. Nếu nhận ra sớm hơn chắc tôi và cả cậu ấy sẽ đều không phải khổ sở thế rồi. Thật là, khi yêu con người ta ngốc đến độ những thứ hiện hữu ngay trước mắt cũng không thấy, không hiểu được. Vậy đấy, thế mới là tình yêu, thực sự khó nắm bắt và đoán định.
Tôi nhẹ nắm lấy tay Lam Uyên, cúi đầu chào Zen rồi ra về.
Có lẽ cả tôi và Uyên đều không bao giờ quên Zen, chúng tôi sẽ giữ kí ức về anh như những gì đẹp nhất, thuần khiết nhất. Và chắc rằng anh cũng sẽ mỉm cười chúc phúc cho tôi và Uyên.
Chúng tôi cùng nhau bước chầm chậm về phía mặt trời lặn.
Đằng sau, những bông hoa xương rồng đang tung bay trong gió.
---Aren Dương---
Có thể bạn quan tâm: