Tình yêu cũng thế, thỉnh thoảng vẫn cho rằng, chia tay người ta yêu, sẽ mãi chẳng còn yêu được ai, chẳng còn thấy rung động trước một người nào khác. Thế là có những ngày, chìm đắm trong những vụn vỡ, trong men say, trong khói thuốc, trong vị đắng của ly cafe, trong những đêm dài mất ngủ... Cứ thế, đưa bản thân mình ra để hành hạ, rồi trách người vô tình, trách người bội bạc, lại trách chính mình không giữ nổi một bóng hình. Và thình thoảng gặp một bóng người xa lạ, lại cứ tưởng người ta đang đứng đợi mình ở đấy, chỉ cần mình chạy đến là lại tay trong tay như chưa bao giờ xa xôi....
Đến một ngày, quen dần với việc làm mọi thứ một mình, quen dần với con đường không có người ta đồng hành, cũng là lúc quen dần với nỗi đau. Bóng hình ngày nào giờ cũng chỉ còn là ảo ảnh, thỉnh thoảng chập chờn hiện về trong mỗi giấc mơ, nhạt nhòa, xa vời. Công việc, dòng chảy cuộc đời cuốn mình đi, vội vã. Cũng chẳng còn thời gian để nghĩ đến khổ đau. cũng chẳng còn tâm trí khi cứ thương hoài một người đã bỏ ta mà đi, khi cha mẹ sống một đời ta chưa kịp báo đáp. Nên thôi, vứt lại yêu thương của ngày đã xa xôi, cái gì qua được cứ cho qua, quên được cứ quên mà sống cho ngày hiện tại, sống cho trọn vẹn với những gì thương yêu.
Đến khi, nhận ra, bấy lâu, vô tình đến lạ, bỏ quên đi những hanh hao ngày nắng cuối hạ, quên mất người dìu ta qua những chông chênh, an ủi ta mà không cần lời nói, chẳng cần ta phải đáp lại. Người bên ta, nhẹ nhàng, mà ấm áp, thanh thản và bình yên. Người lặng ngắm nhìn ta,dìu ta đi qua những vấp ngã đầu đời, dạy ta biết đứng lên sau những vấp ngã, dạy ta rằng trong cuộc đời này, không phải ai cũng như ai. Người dạy ta rằng, khi một người ra đi khỏi cuộc đời ta, không có nghĩa là ta sẽ cô độc suốt hành trình còn lại. Người dạy ta cách mở lòng ra để sống tiếp trong đường đời ngắn ngủi, người dạy ta rằng, đôi khi chỉ cần chạy xe chậm lại trên phố, sẽ kịp nhìn thấy một ánh mắt qua tâm mà người ta dành cho mình. Người dạy ta rằng, yêu thương chẳng bao giờ kết thúc.
CNHP -