Người ta chỉ còn thấy nó lác đác ở những phiên chợ quê hay ở những dải đất từ miền Trung trở vào. Thế rồi một ngày nọ, trên những con phố cổ Hà Nội, người ta bắt gặp một người phụ nữ nhỏ nhắn gày gò, khuôn mặt hiền hậu, thong thả quảy gánh hàng mang theo thứ quà quê tưởng như khó lòng tìm lại ấy.
Chị là Trần Thị Kim Dung, người Nam Định. 9 năm lên Hà Nội là 9 năm chị rong ruổi với gánh hàng trên những con đường quanh co khu phố cổ. Một đôi quang gánh đơn sơ, phía sau lớp nilông mỏng che bụi, những cánh bánh bèo trắng muốt, mềm mại nằm ngủ ngoan ngoãn trên chiếc mâm giản dị, thấp thoáng những lát hành phi thơm vàng hươm điểm xuyết khiến cho chúng trở nên ngon mắt lạ lùng.
Khi có khách, chị Dung sẽ đặt những lá bèo mỏng manh vào một chiếc chõ hấp lúc nào cũng nóng hổi, rồi rưới thêm mỡ hành và thứ nhân "độc chiêu" của chị. Đó là thịt nạc băm nhuyễn, xào chung với củ đậu và những sợi mộc nhĩ giòn, được trộn chung với hành phi băm nhỏ. Ngay cả thứ nước chấm cũng vậy, nó được hấp nóng sực lên và rưới thêm chỉ một chút thôi hành mỡ phi thơm. Một chút thôi, để nó không quá nồng mà vẫn có hương thơm mời gọi quyến rũ. Rồi khách chỉ việc lấy đũa, gắp một miếng bánh bèo với chút nhân, chấm đẫm thứ nước mắm chua ngọt và thưởng thức. Bột bánh béo, nhân bánh thơm và nước chấm dễ chịu.
Nếu khách thích ăn mát thì đã có một đĩa rau sống xanh um đầy ăm ắp. Tuy không dám khẳng định là nó ngon, nhưng quả thật cái hương vị lạ lùng ấy cũng khó mà khiến người ta chê được.
Giờ thì cứ tối tối, rất nhiều khách hàng trên dãy phố Hàng Ngang, Hàng Đào lại ngóng trông sự trở lại của chị, sau một buổi chiều rong ruổi qua những ngõ nhỏ chằng chịt của nơi phố cổ Hà Nội.
(Theo Lao Động)