Anh có nhớ khi đi cùng anh em hay ăn mặc rất phong phanh dù trước khi ra khỏi nhà anh đã nhắc em rất nhiều lần rằng phải mặc ấm, nhưng em vẫn cứ không nghe lời, để anh phải mắng rồi phải đưa áo khoác của anh cho em mặc. Thật ra là em cố tình đấy, em thích được mặc áo khoác của anh, để em có thể thoải mái ngửi mùi hương quen thuộc của anh, và áo anh ấm lắm. Chỉ là bây giờ nhìn thấy em không mặc ấm ra đường anh cũng sẽ không chia sẻ hơi ấm của anh cho em nữa, anh có người khác để quan tâm mất rồi.
mùa đông này lạnh thật đấy anh ạ. Cho dù em có mặc đến bao nhiêu cái áo, rồi quàng khăn, thậm chí chui trong chăn bông em vẫn thấy lạnh, lạnh đến run rẩy. Tự em biết không phải do nhiệt độ Hà Nội đã hạ xuống chỉ còn có 7 độ, mà là do đông này em không còn có anh ở cạnh em nữa.
Càng lạnh em lại càng nhớ anh nhiều hơn, đi trên phố, đâu đâu cũng thấy những đôi tình nhân cầm tay nhau đi thật nhanh, rồi họ đèo nhau trên xe máy. Em vẫn nhớ anh đã từng đeo em như vậy, anh luôn kéo em ngồi sát lại anh để em đút hai tay vào túi áo của anh. Anh nói làm như thế anh được em ôm anh cũng ấm mà em cũng ấm. Cứ như vậy dù bao nhiêu giông tố, gió lốc, em cũng không thấy lạnh. Nhưng anh đã không còn ở cạnh em nữa, chẳng còn ai sưởi ấm cho đôi tay của em.
Anh có nhớ khi đi cùng anh em hay ăn mặc rất phong phanh dù trước khi ra khỏi nhà anh đã nhắc em rất nhiều lần rằng phải mặc ấm, nhưng em vẫn cứ không nghe lời, để anh phải mắng rồi phải đưa áo khoác của anh cho em mặc. Thật ra là em cố tình đấy, em thích được mặc áo khoác của anh, để em có thể thoải mái ngửi mùi hương quen thuộc của anh, và áo anh ấm lắm. Chỉ là bây giờ nhìn thấy em không mặc ấm ra đường anh cũng sẽ không chia sẻ hơi ấm của anh cho em nữa, anh có người khác để quan tâm mất rồi.
Càng lạnh em lại càng nhớ anh. Nhớ cách anh quàng khăn cho em, nhớ những khi anh đi tìm cho em củ khoai lang nướng nóng hổi thơm phức mà em luôn đòi anh mỗi khi đông đến, nhớ cách anh mắng em vì không chịu mặc ấm, nhớ cách anh sưởi ấm cho đôi tay em, nhớ anh. Chỉ là bây giờ anh đã không còn là của em nữa, anh đã buông tay em từ mùa đông năm ấy, biến em từ một cô bé thích mùa đông thành một người phụ nữ ghét cái lạnh.
Anh à, là em sai, là em sai khi đánh mất anh, là em sai khi để lòng tự trọng, ngang bướng, cái tôi quá cao, không chịu nhận lỗi của bản thân mà để anh phải đi mất. Anh đã dạy cho em biết em phải biết nhận ra lỗi sai của em nếu em sai, nhưng để học được điều ấy em lại làm mất anh... Em sẽ ghi nhớ bài học này lâu lắm, em sẽ bài học này vào sâu trong tim em, nơi em cất giữ hơi ấm của anh.
Hà Kún -