Ngày 2/10/2015.....bóng râm lớn nhất đời tôi đã bỏ rơi tôi.
Em chưa bao giờ tưởng tượng được rằng có ngày em sẽ rơi vào hoàn cảnh như vậy.
Ngày ấy, em tưởng mình đã chết. Chết đi tất cả hi vọng. Chết đi tất tất cả niềm tin. Điều duy nhất em muốn là nhắm mắt lại, coi như không có chuyện gì xảy ra, tự an ủi mình là ngày mai mọi chuyện sẽ ổn. điều duy nhất em gán cho lí trí rằng: ừ thì đây không phải là sự thật? chẳng hiểu tại sao nó lại xảy ra nữa? Chỉ là một trò đùa thôi, phải không anh?
Đến nỗi không thở được ấy. 0 giờ 1 phút.
Đau là cảm giác trống rỗng đến hãi hùng, là biết từ nay về sau sẽ không được nhìn thấy nụ cười con trẻ ấy, là biết chẳng bao giờ được đôi bàn tay ấy xiết chặt chen giữa phố đông.em đã đến thành phố nơi anh sống, làm những việc anh từng làm, dạo bước trên con đường anh từng đi....Nhưng hàng cây vẫn thế, bậc thang lối cũ chẳng đổi thay, chỉ là em không thấy anh.
Người ta nói trái đất này nhỏ bé lắm, có duyên ắt sẽ gặp lại. Nhưng sao thành phố này lại lớn với em đến thế, bao phố, bao đường, bao ngõ, tìm anh nhưng chẳng thấy. Rồi chợt dừng bước, ngẩng nhìn chùm hoa sữa bay phảng phất trong gió, đến những lay động nhỏ như vậy cũng quá xao xuyến. Huống chi, ngày tháng đã qua để lại bao rung động.
Cứ cho là lá, lá xa cây. Cứ cho là gió, gió vô tình. Cứ cho là mây, mây trôi vô định. bởi thế, nên không thể trách cứ.
0 giờ 11 phút. Thở đi nào cô bé. Nhắm mắt lại, hít thở sâu vào, rồi ngủ đi. Khuya lắm rồi đấy.
cô đơn là khi tổn thương bất ngờ xâm chiếm hết tin yêu của bạn. cô đơn là khi biết mọi thứ hiện tại là vỡ vụn và chỉ còn kí ức vẹn nguyên. Một mình. Mỗi khi ở bên nhau, chỉ muốn im lặng thôi, để nghe thấy tiếng bước chân ai đó, để nghe thấy nhịp tim ai đó, để nghe thấy hơi thở ai đó. Nhưng chẳng khi nào im lặng được, bởi một câu chuyện ngu ngơ bị coi là tầm phơ, bởi một tiếng: " Anh ", bởi một ánh mắt. Lắm lúc phàn nàn về cặp kính đó, đôi mắt đó trong veo- đẹp đến thế, mà cặp kính nỡ lòng che đậy. Đôi mắt đó tinh nghịch, âu yếm đến thế, chỉ là ghen tị, vì nó luôn ở bên anh.
0 giờ 16 phút. Ai đó chắc cũng đang đau khổ, ai đó liệu có ngủ được không. Mọi thứ vốn dĩ ngăn nắp, nhưng sao giờ lại trở thành bừa bộn như thế này, kể cả cảm xúc.
Giờ này nhiều tháng về trước cả hai đang rối rít trong những tin nhắn. giờ này nhiều tháng về trước cả hai đang nâng niu lắm hạnh phúc trắng trong. Chỉ là tình cảm thế, nhớ nhung chực trào ra, nhưng mỗi người ở một nơi, cách xa. Mong là giờ này anh đã thiếm thiếp giấc, nếu như anh ngon giấc đêm dài, em bằng lòng giữ giấc đêm nay. Vốn dĩ là ảo mộng, vì còn thấy hình anh quẩn quanh, là tưởng tượng, khi thấy dáng anh buồn quay mặt khuất về phía ngõ vắng.
0 giờ 32 phút.
Mất bao nhiêu lâu để tìm thấy bóng râm lớn nhất. Cũng mất bao nhiêu lâu để ôm ấp, giữ gìn hạnh phúc trong nó. Chỉ muốn gặp ai đó ngay lúc này, nói ra: ‘’ Rằng thì ra nỗi đau này khó lòng mà chôn chặt ". Nhưng gặp ai bây giờ, rằng ai muốn nghe, rằng ai có thể hiểu. Cách đây mấy mươi phút đồng hồ, cũng có một người, nhưng kể từ mai về về sau, chẳng có ai. Tự xác định là như thế, một mình chẳng thể vui vẻ đâu, nhưng một mình sẽ an toàn hơn, chắc vậy.
Bất lực là khi vươn tay ra nhưng không thể nói câu níu kéo . Bất lực là khi chẳng thể bớt đau, bớt xót xa, bớt quặn thắt. Thói quen là một thứ rất đáng sợ, và em biết, năm tháng sau này, một mình em phải trải qua nỗi sợ đó. Đáng tiếc, em biết, một khi anh đã đi, tự khắc mọi thói quen thuộc về anh cũng sẽ đi theo. Dù cố dắp xây cho đủ đầy, dù cố ghán ghép cho nguyên vẹn, nhưng chỉ là một mình em, tự vẽ ra- nhưng không bao giờ hoàn thiện được.
1 giờ 12 phút. Mọi thứ thuộc về cơ thể này đau mỏi đến rã rời. Có cảm giác như là bệnh nhân lâu ngày nằm trên giường bệnh, bây giờ đang cố tập những bài tập phục hồi vận động. Thật sự rất khó khăn với em.
Vẫn mơ màng về đôi mắt biết cười của anh, cong cong như một chiếc cầu, nhưng điểm cuối chiếc cầu ấy, em vĩnh viễn đến không được. Với em, anh mãi thiên thần, mà thiên thần ấy ngay từ đầu đã mất đi đôi cánh. Nhưng dẫu cho không còn đôi cánh bên cạnh, anh vẫn sẽ đi hả anh?
Mặc Sênh -