Em đã nghĩ tình yêu đó là đúng. Chỉ cần một người còn giữ thì hy vọng vẫn còn. Nhưng anh à, em đã sai. Em đã sai khi anh, người chưa đủ "trưởng thành", tự cho mình cái quyền "không làm em đau khổ."
Mặc dù đã biết sớm muộn cũng tới ngày đó, đã biết rõ sẽ không có kết quả nhưng em vẫn bất chấp tất cả để yêu, tiếc rằng anh thì không. Chúmg ta yêu nhau, bên nhau, trao nhau những kỉ niệm đẹp suốt một thời gian khá dài, nhưng bao nhiêu đó không đủ để anh có thể đấu tranh trước thói quen luôn được gia đình bao bọc.
"Gia đình anh không thích em" đó chính là lý do anh dùng để chúng ta kết thúc. Em đã suy nghĩ rất nhiều, hỏi rất nhiều người nhưng cũng không thể hiểu được và sẽ không bao giờ có thể hiểu được tại sao như vậy.
Cho dù tình yêu này anh và em không phải là người được đưa ra quyết định thì cũng đã kết thúc. Tất cả cũng chỉ là "đã từng."
Đã có một thời gian em vẫn thi thoảng tìm hiểu về cuộc sống của anh bên người kia, rồi chỉ mỉm nhẹ chúc cô gái ấy sẽ may mắn hơn em, được gia đình anh yêu mến. Cuộc sống của em giờ đây bận rộn với công việc, gia đình, bạn bè. Em có thể làm mọi việc theo sở thích của em, những việc em đã không thể làm khi bên anh. Mọi thứ trôi qua rất chậm rãi và nhẹ nhàng. Mùa đông không anh không lạnh như em đã nghĩ. Anh à, cám ơn anh! Vắng anh đời em bỗng vui.
" thế giới không có anh, thế giới đâu có buồn."
Thư Nhím -